Ly Hôn Ở Tuổi Xế Chiều

6

11

 

Trong một thoáng, tôi nghĩ rằng mình nghe nhầm. 

 

Nhưng rồi nhớ lại, từ trước đến giờ, bọn họ chẳng phải lúc nào cũng như vậy sao? 

 

Quần áo bị bẩn, tay áo bị rách, bụng đói, trời mưa quên mang ô. 

 

Thậm chí là mái nhà bị dột, bóng đèn bị hỏng. 

 

Họ luôn quen gọi một tiếng "Lâm Vân", hoặc ban phát như thể bố thí gọi tôi một tiếng "A Vân". 

 

Còn Triệu Thành, không thì gọi "mẹ", hoặc gọi con dâu, đôi khi chỉ là một tiếng "này". 

 

Họ lúc nào, lúc nào cũng như thế. 

 

Tôi bỗng cảm thấy thái dương mình giật giật. 

 

Tôi chợt nghĩ, tại sao, tại sao tôi lại nhẫn nhịn suốt ngần ấy năm trời? 

 

Ngày mẹ tôi sắp mất, bà đã nói với tôi: 

 

"Con gái, phải chăm sóc tốt cho Ôn Thư và Tiểu Thành. 

 

"Phụ nữ chúng ta, đời nào mà chẳng chịu thiệt thòi. 

 

"Phục vụ tốt bố mẹ chồng, chăm sóc chồng con. 

 

"Một đời người mấy chục năm, rất nhanh là qua thôi, phải không?" 

 

Ngày tôi xuất giá, cha tôi cũng dạy tôi: 

 

"Con gái, sinh ra là để phục vụ đàn ông. 

 

"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, con nghĩ mình có quyền chọn sao?" 

 

Mấy chục năm rồi, tôi đã sống như vậy. 

 

Thường nghĩ, có lẽ đó là điều hiển nhiên. 

 

Những chị em bên cạnh tôi, ai mà không như vậy? 

 

Nhưng giờ đây, nhìn người chồng và con trai đang ở bên một người phụ nữ khác. 

 

Thậm chí còn xem việc mở miệng yêu cầu tôi đến lau dọn cho người phụ nữ đó là điều hiển nhiên. 

 

Tôi bỗng nghĩ, tôi bỗng nghĩ. 

 

Tôi chỉ là một người phụ nữ, tôi đâu phải súc vật. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận