Ly Hôn Ở Tuổi Xế Chiều

5

09

 

Tôi đã tin, cũng hiểu rõ bản thân không thể phản kháng, và đã lấy ông ấy. 

 

Sau đó, trong suốt năm mươi năm hôn nhân, tôi nhìn ông ấy vô số lần lén lút chạy đôn chạy đáo vì chuyện của Trần Thanh Thanh. 

 

Tiền ông ấy kiếm được cũng tìm mọi cách đưa đến chỗ đó. 

 

Năm xưa, vì bảo vệ bản thân, ông ấy đã bỏ rơi Trần Thanh Thanh để cưới tôi. 

 

Khi nguy cơ qua đi, ông ấy lại hối hận nhưng không thể ly hôn với tôi. 

 

Thời đó, chuyện ly hôn quả thật rất khó chấp nhận. 

 

Ông ấy giấu diếm, sau này dứt khoát không giấu nữa. 

 

Còn ngang nhiên nói với tôi một câu: 

 

"Thanh Thanh bao nhiêu năm nay không lấy chồng, không con cái, đều là vì tôi." 

 

Như thể, đó là lỗi của tôi. 

 

Những chuyện cũ năm xưa, vẫn hiện rõ trước mắt. 

 

Tôi nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Thanh rời đi, thấy bà ấy đưa tay lên, có lẽ để lau nước mắt. 

 

Tôi không kìm được mà khẽ cười, cảm thấy thật trớ trêu. 

 

Những bà cụ xung quanh không hiểu mối ân oán giữa tôi và Trần Thanh Thanh. 

 

Họ nhìn theo ánh mắt tôi, nhiệt tình giới thiệu: 

 

"Bà Thanh có số tốt lắm. 

 

"Hồi trẻ nghe nói do vấn đề sức khỏe nên không có con với chồng. 

 

"Giờ thì bệnh tật đầy mình, không có con cái chăm sóc, nhưng ông chồng vẫn không rời bỏ bà ấy. 

 

"Ông ấy còn dốc sạch tiền dành dụm để chữa bệnh cho bà ấy, nói muốn đón bà ấy về sống cùng, nhưng bà Thanh không nỡ xa chúng tôi – những chị em già này." 

 

Chưa nói dứt lời, người mà họ gọi là "ông chồng" đã từ cổng viện dưỡng lão đi vào. 

 

Đi cùng với Triệu Ôn Thư, còn có Triệu Thành. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận