Ly Hôn Ở Tuổi Xế Chiều
3
Bán xong đồ ăn sáng, tôi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng xa.
Giờ cao điểm, người qua lại rất đông.
Triệu Ôn Thư đứng giữa dòng người, nhìn về phía tôi.
Ông ấy lại mượn dòng người để giấu mình, dường như sợ bị tôi phát hiện.
Tôi không biết ông ấy đã tìm được đến đây bằng cách nào.
Khi tôi nhìn sang, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ánh mắt chạm nhau, mặt ông ấy đã tái nhợt.
Ông ấy luống cuống quay lưng lại, vội vàng lấy điện thoại ra, giả vờ gọi điện.
Khác với phần lớn những ông lão bảy mươi tuổi lưng còng, gầy yếu, Triệu Ôn Thư giờ đây tóc đã hoa râm, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp.
Đến cái tuổi này, đứng giữa đám đông, ông ấy vẫn rất nổi bật.
Đã từng, ông ấy là người mà tôi ngước nhìn.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thờ ơ dời ánh mắt đi, coi như không thấy.