Lần Này Tôi Sẽ Thắng

Chương 6

Tôi nhục nhã ê chề như chuột chạy qua đường, cuối cùng lại một lần nữa trượt chân ngã cầu thang.

Mở mắt ra, tôi lại thấy mình đứng trước cánh cửa quen thuộc đó.

Đứa bé kéo chiếc xe tập đi, leng keng tiến về phía tôi, giống như một lá bùa đòi mạng, giữ chặt tôi tại chỗ.

Tôi cố gắng nhớ lại xem chị Khúc đã nói gì.

Phải rồi, chị ấy đã nói, cô nên báo cảnh sát!

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, báo cáo tình hình với cảnh sát: "Cửa nhà hàng xóm tôi không đóng, chỉ có một đứa bé đang tập đi xe tập đi ở trong nhà, tôi sợ xảy ra chuyện nên không dám bỏ đi."

Các chú các cô cảnh sát đến rất nhanh, họ còn cảm ơn tôi nữa.

Lúc này tôi đã đứng ở đây mười phút rồi, theo kinh nghiệm của tôi thì bà cụ phải hai mươi phút nữa mới quay lại.

Chú cảnh sát xuống lầu tìm kiếm một vòng nhưng không thấy bà đâu.

Cuối cùng, họ đành phải liên lạc với bố mẹ của bé.

Con dâu nhà 401 về rất nhanh, nhưng lại cáu kỉnh, giận dữ, thái độ với chúng tôi cũng rất khó chịu, chắc là đang trút giận lên chúng tôi thay cho mẹ chồng đây mà.

Thấy không còn việc gì của mình nữa, tôi chẳng dám hó hé tiếng nào, vội vàng chuồn thẳng.

Không có gì bất ngờ thì cũng chính là bất ngờ, tôi lại đi làm muộn.

Lần này, tôi cẩn thận kể lại toàn bộ sự việc cho chị Khúc nghe, sau đó nhìn chằm chằm vào miệng chị ấy, xem chị ấy nói gì.

"Người trẻ tuổi đúng là suy nghĩ không chu toàn, làm vậy chẳng phải là gây ra mâu thuẫn gia đình người ta sao. Đến lúc đó lại bị người ta trách cho đấy."

"Tôi làm gì mà gây ra mâu thuẫn chứ? Tôi không phải đang làm việc tốt sao?"

"Cô thử nghĩ mà xem, mẹ chồng trông cháu mà tự ý bỏ đi, còn làm ầm ĩ đến mức phải báo cảnh sát. Con dâu chắc chắn sẽ tìm bà ta tính sổ, nếu nhân tiện đuổi bà ta về quê thì cô mang tội lớn đấy."

Lời nói của chị Khúc khiến tôi lạnh cả người.

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

Tôi sốt ruột dậm chân. Chưa kịp để chị Khúc trả lời thì điện thoại của tôi reo lên.

"Cô mau về ngay đi! Có người treo cổ tự tử trước cửa nhà cô kìa!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận