Lần Này Tôi Sẽ Thắng

Chương 1

Nhà hàng xóm ra ngoài đổ rác quên không đóng cửa, đứa con nhỏ đang tập đi ngồi trong xe tập đi chạy ra khỏi cửa, ngã cầu thang.

Họ kiểm tra camera an ninh, đổ hết trách nhiệm lên tôi, người đã xuống lầu trước đó ba phút.

Tôi bị cộng đồng mạng tấn công dữ dội, lời lẽ hết sức khó nghe như:

“Sao cô không đóng cửa lại?”

“Sao cô không ngăn đứa bé ra ngoài?”

“Sao cô không nhắc người trong nhà đóng cửa?”

Bị hàng ngàn người chỉ trích, đoạn cầu thang đó trở thành cơn ác mộng của tôi.

Mỗi khi đi đến đó, tôi lại thấy chân tay bủn rủn, tim đập loạn xạ, chỉ một phút lơ là, tôi đã ngã xuống.

Mở mắt ra, tôi lại quay về thời điểm trước khi đứa bé gặp nạn, tôi đang đứng trước cửa nhà nó, tức giận đóng sầm cửa lại.

Ngày hôm sau, tôi lại bị cộng đồng mạng tấn công.

Sau đó, tôi bị mắc kẹt trong vòng lặp này, mỗi lần đều quay về trước khi sự việc xảy ra, nhưng dù tôi làm gì cũng đều là sai.

Những cư dân mạng "thánh mẫu" này, thật khó mà đối phó.

401, giống như một con số kinh dị, chỉ cần nhìn một cái là tôi đã toát mồ hôi lạnh.

Tôi gần như quên mất cuộc sống trước đây của mình như thế nào rồi, chuyện nhà hàng xóm lại kéo tôi, một người qua đường vô tội vào vòng xoáy.

Nó đã phá vỡ cuộc sống vốn yên bình giản dị của tôi.

Nếu nói tôi có lỗi, thì chính là lỗi sáng hôm đó đã ra khỏi nhà đi làm.

Sáng hôm đó, như thường lệ, tôi cực kỳ miễn cưỡng rời khỏi giường, dọn vệ sinh cho mèo, cho nó ăn, xách rác xuống lầu, bắt đầu một ngày làm việc vất vả.

Tôi đã sống ở đây vài năm rồi, môi trường quen thuộc, con người trong hoàn cảnh này là thoải mái nhất.

Đối với một người hướng nội như tôi, tôi không muốn chạm mặt bất kỳ người hàng xóm nào, nói một câu cũng khiến tôi cảm thấy ngại ngùng.

Vì vậy, tôi luôn cúi đầu, vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện của riêng mình, trong đầu không ngừng diễn tập lại báo cáo công việc phải làm vào ban ngày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận