LÀM DÂU CHƯA ĐẦY MỘT NGÀY, TÔI KHIẾN CẢ NHÀ CHỒNG NHẬP VIỆN

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đám đông cười ầm lên vì câu "nhét vào tủ lạnh",

ánh mắt nhìn ba người họ khinh bỉ y như xem hề diễn xiếc.

 

Vương Khiết mất mặt quá, vội vã chạy biến như trốn nợ.

 

Chu Kiến Nghiệp và Chu Dĩ Tông vẫn cố vớt vát chút sĩ diện, nhưng đã bị bảo vệ lôi xềnh xệch sang bên kia đường.

 

Cả hai có lẽ không ngờ tôi dám thật, miệng há hốc, mắt trợn tròn vì sốc.

 

Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn họ:

 

“Biến!”

 

Về đến nhà, không thấy bóng dáng hai gã rác rưởi đâu.

 

Mẹ chồng thì mồ hôi nhễ nhại, đang cố nâng bình nước lên máy lọc.

 

Tôi gọi:

 

“Dì ơi, lại đây ngồi, cháu muốn nói chuyện một chút.”

 

Bà hơi bất ngờ vì tôi gọi “dì”, muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng không nên lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi.

 

Tôi nói:

 

“Dì là người tốt. Hôm qua trong tình cảnh như thế mà dì vẫn giữ giúp cháu đôi bông tai.”

 

“Vì biết ơn, cháu muốn hỏi: dì có muốn thoát khỏi gã chồng cặn bã đó không? Cháu sẽ giúp.”

 

Mắt bà rưng rưng, lần đầu tiên có cảm xúc rõ ràng — đó là tuyệt vọng.

 

“Ly hôn à?”

“Người ta sẽ chửi thẳng vào mặt, sẽ bị miệng lưỡi thiên hạ dìm chết.”

 

“Với lại, Dì Không có kỹ năng gì, không học vấn, ngoài làm nội trợ thì chẳng biết gì hết. Ly hôn rồi sống kiểu gì đây?”

 

“Cho nên dù ông ấy ngoại tình hay đánh đập, Dì đều nhẫn nhịn. Chỉ cần sống tiếp, sẽ có ngày khá lên thôi…”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:

 

“Lý Hiểu Hồng, với cái tư duy đó, cháu chỉ có thể nói: Dì đáng chịu khổ.”

 

“Đậu phụ còn có não, sao Dì thì không?”

 

“Thời buổi này là thế kỷ 21 rồi. Ly hôn thì có gì mà mất mặt? Cô ba cháu ly đến lần thứ năm vẫn sống tốt chán. Bạn trai mới còn nhỏ hơn cô ấy 10 tuổi đấy!”

 

“Chỉ cần siêng năng thì sợ gì không nuôi nổi bản thân? Không được thì đi quét đường, làm giúp việc, làm vệ sinh cũng kiếm được cả chục nghìn. Dì đâu có con nhỏ, cũng không phải trả góp nhà xe, sợ cái lông gì?”

 

Lý Hiểu Hồng nắm được trọng điểm, mắt sáng rực:

 

“Làm vệ sinh mà thu nhập hơn chục nghìn á?!”

 

Tôi lười nói nhiều, mở ngay app Meituan cho bà xem giá.

 

Bà nhìn con số trên màn hình, mắt mở to như quả trứng gà:

 

“Dọn nhà 3 tiếng mà được 600 tệ á?!”

 

Tôi nói:

 

“Chứ sao? Mẹ cháu mở công ty vệ sinh đấy. Cùng lắm để mẹ cháu bớt phần trăm hoa hồng khi dì làm thôi là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-dau-chua-day-mot-ngay-toi-khien-ca-nha-chong-nhap-vien/7.html.]

 

—----

 

Đang nói dở, thì Chu Kiến Nghiệp dắt theo Chu Dĩ Tông hùng hổ bước vào nhà.

 

Lão vừa nhìn thấy tôi đã trừng mắt định chửi, bị Chu Dĩ Tông bịt miệng kéo vào ghế salon.

 

Lão bất mãn, ngồi phịch xuống ghế, dáng điệu như ông vua:

 

“Lý Hiểu Hồng, bà không biết khi tôi về thì phải pha trà à?”

 

“Nhà có khách là bà quên luôn cả phép tắc à? Đồ óc heo! Không có tôi thì bà sống kiểu gì?”

 

“Hôm nay tôi mệt rồi, tôi ngủ một lát. Tỉnh dậy mà không có trà thì tôi đánh c.h.ế.t bà!”

 

“À mà này, Tiểu Khiết hôm nay bị uất ức, bà đi mua con gà về hầm cho cô ấy ăn.”

 

Nói xong, lão lườm tôi một cái, rồi vênh mặt đi vào phòng ngủ.

 

Nhìn theo bóng lưng lão, mẹ chồng tôi ngẩn người.

 

Hẳn là bà đang nhớ lại hình ảnh lúc nãy mình khệ nệ thay bình nước, cảm thấy quá tủi thân.

 

Bà cười chua chát, lau nước mắt suýt rơi:

 

“Cháu nói đúng… dì đúng là đáng đời.”

 

—--

 

Mẹ chồng không nấu trà, cũng không hầm gà.

 

Suốt buổi chiều, bà như búp bê gỗ ngồi bất động ở ban công, mặc cho ánh nắng chiếu lên gương mặt xanh xao vàng vọt.

 

Đến tối, Chu Kiến Nghiệp tỉnh dậy.

 

Và y như tôi đoán, khi lão thấy ấm trà trống rỗng, bếp thì nguội tanh, lão gào lên như phát điên.

 

Lão lôi bà từ ban công xuống, tát tới tấp:

 

“Đệt, con điên đánh không lại, chẳng lẽ còn trị không được bà?”

 

“Ngay cả lời tôi cũng không nghe, bà muốn tạo phản à?”

 

Mẹ chồng bị tát đến hoa mắt chóng mặt, còn Chu Dĩ Tông thì vẫn ngồi trên ghế salon, không buồn nhúc nhích.

 

Tôi đã định xắn tay áo dạy cho lão bài học lần nữa thì mẹ chồng đột nhiên hét lên — tiếng hét chấn động trời đất, như dồn nén mấy chục năm đau khổ bùng phát trong một khoảnh khắc.

 

Chu Kiến Nghiệp còn chưa kịp phản ứng, bà đã vơ lấy cốc, điều khiển, bất cứ thứ gì trong tầm tay — quăng thẳng vào mặt lão!

 

Lão là loại ức h.i.ế.p kẻ yếu, sợ người mạnh.

 

Bị mẹ chồng phản kháng lại, lão hoảng loạn bỏ chạy.

 

Bà lao ra khóa trái cửa, dựa vào cánh cửa thở hổn hển như lính sống sót sau trận đánh.

 

Tôi nghĩ chắc tôi có vấn đề.

 

Hoặc tôi bị nghiện bạo lực.

 

Vì khi thấy mẹ chồng đỏ mắt, nổi giận, vùng lên — tôi lại thấy... vui mừng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận