Đúng là diễn viên chuyên nghiệp.
Vừa nãy còn hùng hổ như hổ đói, giờ lại ỏn ẻn như con gà trống bị cắt tiết.
Tôi khoanh tay, chán ngán lườm:
“Ông gáy à? Có cần tôi mở phim tài liệu nâng cao diễn xuất cho học không?”
“Khóc mà cũng không biết khóc cho ra hồn, ngoài giỏi đánh vợ ra ông còn làm được gì?”
Tôi quay sang Chu Dĩ Tông:
“Biết là đầu óc mày ngu, nhưng đừng nói bậy như thể mồm mày là hậu môn.”
Chu Dĩ Tông cười nhạt:
“Dù sao thì việc cô đánh tôi với bố tôi là sự thật rành rành. Không cãi được đâu.”
“Muốn bồi thường thì mang của hồi môn ra, còn không thì cút khỏi nhà này tay trắng.”
Nhắc đến của hồi môn, đôi mắt hắn lập tức sáng rực lên như chó thấy xương.
Hai viên cảnh sát vốn còn đang cảm thông, giờ ánh mắt đã chuyển sang khinh thường.
“Ý anh là, bị bạo hành thì chỉ cần bồi thường bằng tiền thôi đúng không?”
Bố chồng tôi đáp rành rọt:
“Tất nhiên rồi!”
“Phải bồi thường và làm trâu ngựa cho nhà tôi!”
“Đã đánh người thì không xứng được tha thứ!”
Nghe đến đây, mẹ chồng tôi đứng sau lưng khẽ run rẩy.
Tôi bật cười, kéo mẹ chồng ra đứng trước cảnh sát:
“Đúng là tôi có đánh chồng và bố chồng, nhưng là có lý do.”
“Họ cướp trang sức cưới, còn ép tôi giặt đồ lót cho bố chồng ngay đêm tân hôn, tôi đánh là tự vệ chính đáng.”
“Nhưng! Mới đây thôi, trước mặt tôi, ông bố chồng này vừa đánh mẹ chồng tôi đến thừa sống thiếu chết.”
“Giờ tôi muốn kiện ông ta bạo hành, đưa mẹ chồng đi giám định thương tích.”
“Ông ta cũng phải bồi thường bằng tiền và làm trâu ngựa cho mẹ tôi!”
“Ngoài ra, ông ta còn phải bồi thường gấp ba số trang sức cưới bị cướp, không thì tôi kiện cả đám bà cô ông ta ra tòa vì tội trộm cắp.”
Câu nói vừa dứt, bố chồng nhảy dựng lên:
“Cô nói láo!”
“Rõ ràng cô mới vào nhà đã quyến rũ tôi, không được thì quay ra đánh cả nhà! Cả họ nhà tôi đều có thể làm chứng!”
“Cô có bằng chứng gì chứng minh vết thương trên mặt bà ta là do tôi đánh? Rõ ràng là do cô!”
Nói rồi, ông ta quay sang mẹ chồng nháy mắt ra hiệu:
“Nói đi, có phải do nó đánh không?”
—----
Mẹ chồng rõ ràng đã bị đánh sợ đến mất hồn.
Mặt trắng bệch, ấp úng mãi mới thều thào như muỗi kêu:
“Không... không phải... là tôi tự... té...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-dau-chua-day-mot-ngay-toi-khien-ca-nha-chong-nhap-vien/4.html.]
Tôi cười lạnh, còn chưa kịp lên tiếng, Chu Dĩ Tông đã cướp lời:
“Mẹ, mẹ đừng bao che cho nó. Có cảnh sát ở đây rồi, hôm nay phải xử lý cho rõ ràng, nếu không sau này nó trèo lên đầu lên cổ cả nhà ta thì sao?!”
Nghe câu đó, tôi không hề bất ngờ.
Bố là rác rưởi, con không thẳng mới là chuyện lạ.
Tôi lạnh lùng:
“Đúng là tôi đánh các người. Nhưng nếu các người chứng minh được rằng vết thương trên mặt mẹ chồng là tôi gây ra, tôi sẽ đưa toàn bộ 1,6 triệu đồng của hồi môn.”
“Còn ngược lại, nếu tôi chứng minh được chính ông đánh, ông phải bồi thường gấp ba số trang sức bị cướp, không thì tôi sẽ kiện tất cả bọn người nhà ông ra tòa.”
Câu vừa dứt, bố chồng sững người, sau đó vênh mặt nói cứng:
“Con tôi là nhân chứng! Chính cô dụ dỗ tôi!”
Tôi nhếch môi:
“Vậy là ông đồng ý nguyên tắc tôi vừa nói chứ gì?”
“Đồng ý! Tôi có nhân chứng! Còn cô có gì? Một con đàn bà lăng loàn, chờ mà hai tay dâng của hồi môn lên cho tôi đi!”
Chu Dĩ Tông và bố hắn cười híp cả mắt, tưởng như tiền đã vào tay.
Nhưng một giây sau, nụ cười của họ đông cứng.
Tôi đưa điện thoại lên trước mặt cảnh sát, màn hình đang phát lại video từ camera giám sát.
Video quay rõ cảnh bố chồng túm tóc vợ, vừa đánh vừa chửi rủa, còn trang sức cưới của tôi thì rơi lả tả khắp sàn nhà.
Hai cảnh sát giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Còn hai cha con nhà kia…
Ơ kìa, mặt đổi đủ 5 sắc cầu vồng, cũng đẹp ra phết.
“Mẹ kiếp! Ai lại lắp camera trong phòng cưới! Cô biến thái à?!”
Cảnh sát không nhịn nổi nữa:
“Này, mắng người thế là quá đáng rồi.”
Tôi nhún vai cười nhạt:
“Xin lỗi, tôi đúng là hơi ‘biến thái’. Camera giám sát kia vốn dĩ định quay cảnh đêm tân hôn lãng mạn của chúng tôi, ai ngờ bị mấy người biến thành phim võ thuật.”
“Nhân lúc cảnh sát còn ở đây, chuyển tiền ngay đi. Số nữ trang của tôi nhân ba là 600.000 tệ.”
“Sáu trăm nghìn?! Cô định cướp à?!”
Mặt bố Chu Dĩ Tông tái mét, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:
“Tôi không có nhiều tiền thế!”
Tôi đưa điện thoại và hóa đơn trang sức cho cảnh sát:
“Các anh giúp tôi giải quyết phần còn lại nhé.”
Từ 200.000 tệ trở lên đã là cướp có tổ chức, dù có bào chữa thế nào cũng ít nhất 10 năm tù.
Chu Dĩ Tông có thể chịu được, nhưng bố anh ta thì 60 tuổi rồi, sao mà chịu nổi?