LÀM DÂU CHƯA ĐẦY MỘT NGÀY, TÔI KHIẾN CẢ NHÀ CHỒNG NHẬP VIỆN
1
Vì quá giỏi đánh nhau, tôi phải đến 33 tuổi mới lấy được chồng.
Ngay đêm tân hôn, gia đình nhà chồng đã giật lấy bộ trang sức cưới của tôi, xé toạc quần áo tôi và ép tôi giặt quần lót cho bố chồng.
"Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho người già – đó là phong tục ở đây."
"Không muốn giặt thì đưa tiền mừng đi, một chiếc quần lót mười vạn."
Không hơn không kém: 16 cái.
Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi!
Kiểm tra độ phục tùng? Thử lòng?
Tôi nhìn sang chồng – anh ta chỉ liếc mắt một cái, rồi lạnh lùng nói:
"Biết em không muốn giặt, thì đưa tiền đi cho xong. Có nhà ai cưới vợ mà không lấy tiền hồi môn đưa về cho nhà chồng?"
Đệt nhà anh!
Tôi không tin là một trận đòn không giải quyết được bọn họ.
Nếu một trận không đủ, thì tôi cho thêm trận nữa!
—-------
Đêm tân hôn, tôi cố tình chọn mặc bộ đồ ngủ đỏ rực.
Đang chuẩn bị mặn nồng với Chu Dĩ Tông, thì cửa phòng bất ngờ bị đá văng ra.
Khi thấy đám bà thím tay cầm mỗi người hai chiếc quần lót bẩn thỉu, đầu tôi trống rỗng.
Chúng không nói không rằng, xông vào đè tôi xuống đất, túm lấy đồ tôi mặc và xé toạc thành từng mảnh.
Chưa đầy 10 giây, bộ đồ ngủ lụa thật giá 3999 tệ của tôi đã biến thành giẻ lau.
Tôi chưa kịp phản ứng, thì chúng kéo tôi – nửa trần truồng – vào nhà vệ sinh, nhét tôi giữa đống đồ lót hôi hám.
"Thanh Dương à, đừng trách chúng tôi mạnh tay, tất cả là vì muốn tốt cho cháu thôi!"
"Tân hôn mà cô dâu trần truồng giặt đồ cho cha chồng, là điềm lành – vợ hiền dâu thảo đó!"
Vợ hiền... dâu thảo?
Tôi sốc đến ngớ người, chỉ biết bản năng quay đầu tìm Chu Dĩ Tông.
Anh ta đứng im như tượng, làm như không thấy tôi đang cầu cứu.
Mặc kệ tôi gần như trần truồng như thú trong vườn bách thú bị cả đám người nhìn chằm chằm, bình phẩm.
Còn ông bố chồng, thì như chó đói, ánh mắt trần trụi đầy dục vọng dán chặt lên thân thể tôi, tiến lại gần:
"Không muốn giặt thì đưa tiền, mỗi chiếc mười vạn."
Mười vạn?
Tôi lập tức đếm số đồ trong chậu: vừa đúng 16 cái.
1 triệu 6 – chính xác là tiền hồi môn của tôi!
Ban ngày vừa làm lễ cưới, còn chưa động phòng, đêm đã bắt tôi giao hết hồi môn?
Tính toán quá giỏi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-dau-chua-day-mot-ngay-toi-khien-ca-nha-chong-nhap-vien/1.html.]
Tôi im lặng, thì lũ bà cô đầy răng vàng bắt đầu sỉ nhục tôi:
"Xem ra nó không muốn rồi. Thời nay mấy đứa con dâu mới đứa nào chịu nhún nhường đâu. Không như thời bọn tôi, lấy chồng là ngoan như cún..."
"Nói thật nha, nhìn thân hình thế kia, chắc chắn sinh được con trai. Mông to, n.g.ự.c căng hơn hẳn bọn mình..."
"Xời, n.g.ự.c to thì sao? Không thấy nó cứng đầu thế kia à?"
"Ôi cái bộ ngũ kim của nó, nặng lắm đấy, chắc mấy vạn chứ chẳng ít!"
Ngay sau đó, tôi nghe tiếng hộp nữ trang rơi xuống đất, tiếng la hét vang lên.
Mấy bà vừa bàn tán về cơ thể tôi xong, mắt sáng như đèn pha, lao ra ngoài.
"Trời ơi, cái bộ trang sức này chắc nhà chồng cô phải mất cả đống tiền mua đấy nhỉ?"
"Con dâu thế này là cưới tổ tông về rồi!"
"Nhìn nó ăn mặc thế kia, sau này chắc là loại lẳng lơ..."
Sau đó là tiếng lục lọi, lật tung tủ đồ.
Chưa đầy một phút, từ "cô dâu" tôi đã biến thành “con đĩ mất nết” trong miệng họ.
Không chỉ nhòm ngó hồi môn, còn xâm phạm đồ trang sức của tôi?
Chịu hết nổi rồi.
Tôi giật lấy áo khoác của Chu Dĩ Tông khoác vào người, nhặt cái quần lót rơi trên đất, tóm lấy một bà cô mồm thối nhất, rồi nhét luôn cái quần đó vào mồm bà ta.
"Mông gắn nhầm lên mặt thì không sao, nhưng mồm toàn phun cứt thì là lỗi đấy nha."
Tôi cầm luôn xô nước lạnh bên cạnh úp thẳng vào đầu bà ta.
"Không tỉnh táo đúng không? Để tôi giúp tỉnh ra."
—-----
Bà cô đó choáng váng, mất mấy giây mới rút được cái quần thối ra khỏi mồm, mặt xanh mét, ôm bồn cầu nôn như lòi ruột.
Cả đám còn lại im re.
Nhưng ngoài phòng, mấy người đang lục đồ trang sức của tôi vẫn ồn ào.
Tôi kéo áo khoác, đi thẳng ra ngoài.
Năm xưa tôi cũng là chị đại trong hội "các em gái cá tính".
Tuy đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, nhưng gốc gác vẫn còn.
Đánh lộn – chưa bao giờ sợ ai!
Nhưng vừa bước ra cửa, Chu Dĩ Tông túm chặt cổ tay tôi.
"Thanh Dương, dì em chỉ nói vài câu thôi, sao em lại đánh người? Quá đáng rồi đấy!"
Tôi quá đáng?
Tôi quay lại, cầm cái ly trên tủ, ném thẳng vào mặt hắn ta.
"Lúc tôi bị xé đồ anh bị mù à?"
"Lúc tôi bị sỉ nhục như con vật anh điếc à?"