Lá Thư Giới Thiệu Và Bạch Nguyệt Quang
Chương 7
Tôi đoạt được trạng nguyên?
Tôi như đang trong mơ, suýt chút nữa thì ngã nhào, chỉ có thể cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh lại.
"Tần... Tần Thạch?" Đại đội trưởng là người đầu tiên phản ứng, ông ấy nuốt nước bọt hỏi, "Có nhầm lẫn gì không vậy?"
"Sao có thể sai được?" Lãnh đạo bất mãn nói, "Đại đội trưởng Vương, trạng nguyên này xuất hiện ở đại đội của ông, sao trông ông có vẻ không vui vậy?"
"Vui, tôi đương nhiên là vui rồi." Vẻ mặt đại đội trưởng vẫn còn ngơ ngác, ông ấy lẩm bẩm, "Tôi chỉ là vui quá không biết phải làm sao thôi."
"Không thể nào!" Tống Ngọc lại hét lên, "Sao có thể là Tần Thạch? Sao cô ta có thể là trạng nguyên? Nhất định là nhầm rồi! Chắc chắn là nhầm!"
Cô ta không còn vẻ dịu dàng thường ngày, mặt mày có chút dữ tợn.
Cố Thanh Sơn cũng không muốn tin.
"Đúng, chắc chắn là nhầm rồi, sao Tần Thạch có thể là trạng nguyên được chứ?"
Việc tôi là trạng nguyên, thậm chí còn khó chấp nhận hơn cả việc anh ta không phải là trạng nguyên.
"Cái gì mà có thể với không thể?" Lãnh đạo cuối cùng cũng nghiêm mặt, "Kỳ thi đại học lần này của chúng ta, công bằng, công chính, công khai, trạng nguyên này cũng là xứng đáng, không hề có gian lận!"
"Nếu các người có ý kiến gì, có thể lên thành phố xem bài thi, tiện thể xem thử, sự khác biệt giữa mình và người ta rốt cuộc là ở đâu?"
Sau khi quở trách xong, lãnh đạo lại tươi cười đưa giấy báo tin vui cho tôi.
Đại đội trưởng ngơ ngác vỗ vai tôi, "Con bé này, đúng là nói được làm được mà."
Tôi thất thần nhìn giấy báo tin vui trong tay, không ai ngờ tới, ngay cả tôi cũng không ngờ.
Tôi vậy mà lại đỗ thủ khoa, còn thi tốt hơn cả Cố Thanh Sơn và Tống Ngọc.
Đến tận bây giờ, tôi mới không thể không thừa nhận, trong lòng tôi luôn có một nỗi uất ức, đó là sự không cam tâm ở giây phút cuối cùng của kiếp trước.
Cố Thanh Sơn khinh thường tôi, Tống Ngọc khinh thường tôi, tất cả mọi người đều khinh thường tôi.
Đến giờ phút này, cuối cùng tôi cũng đã giải tỏa được, chuyện bọn họ làm được, tôi cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.
Nước mắt tôi trào ra, vừa khóc vừa cười.
13.