Lá Thư Giới Thiệu Và Bạch Nguyệt Quang
Chương 5
09
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, kể cả Cố Thanh Sơn.
Tống Ngọc không thể tin được, "Tần Thạch, cậu cũng muốn thi đại học á?"
"Cậu thi được thì tớ không thi được chắc?" Tôi hỏi ngược lại, "Đủ 18 tuổi, có bằng tốt nghiệp cấp ba hoặc trung cấp, sức khỏe tốt, đạo đức tốt, tớ không đủ điều kiện nào trong số đó? Dựa vào cái gì mà tớ không được thi đại học?"
Tống Ngọc bị tôi hỏi cứng họng, không nói được lời nào.
Cố Thanh Sơn lại tỏ vẻ hiểu ra, "Tiểu Thạch, anh biết hết rồi, em muốn thi đại học là vì anh thôi."
Biết cái rắm!
Tôi cố nhịn xúc động muốn chửi thề, mở sách ra.
Vương Tri Thanh ngồi bàn trên liền quay đầu lại.
Thấy quyển sách trong tay tôi, mắt anh ta sáng lên.
"Tần Thạch, cậu cho tớ mượn quyển sách này đi, dù sao cậu cũng chỉ làm màu thôi, chứ có học hành gì đâu."
Bây giờ sách giáo khoa và tài liệu ôn tập là thứ khan hiếm nhất, sách của tôi giữ gìn cẩn thận, lại còn mới, lập tức bị anh ta để ý, mấy người xung quanh cũng đang ngấm ngầm nhìn.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, "Sao cậu biết tớ không học?"
Anh ta cười khẩy, bĩu môi nói: "Với cái trình của cậu, học cái gì chứ? Cùng lắm là đi cho đủ số thôi."
"Quyển sách này ở trong tay cậu thì phí quá, vẫn nên để nó phát huy tác dụng đi."
"Hơn nữa, cậu cũng có cần thi đại học đâu, cậu dựa vào cha cậu, là có thể sống tốt hơn bọn tớ rồi."
Sắc mặt tôi lạnh xuống.
"Thật sao? Vậy cậu có phải rất tiếc khi cha cậu không c.h.ế.t sớm không? Không thể để cậu hưởng phúc, thật đáng tiếc."
Vương Tri Thanh ngẩn người hai giây, sau đó giận tím mặt.
"Cậu nói cái gì!" Anh ta đỏ bừng mặt, tức giận đến run người, "Tần Thạch, cậu có gì mà đắc ý?"
"Theo tôi thấy, Tống Ngọc tốt hơn ngươi gấp trăm ngàn lần, hai người họ đứng cạnh nhau, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp! Cậu cũng nên nhìn lại mình xem có khoảng cách nào với Tống Ngọc, ngay cả cái tên cũng không bằng người ta, một hòn đá, một viên ngọc đẹp!"
Anh ta đã bắt đầu ăn nói lung tung.
"Đá, ngọc?" Tôi bật cười, "Sao tôi phải so với cô ta? Thật vô nghĩa."
"Hơn nữa, sao cậu biết?"
Tôi dừng lại một chút, nhìn anh ta, thốt ra mấy chữ.
"Tha sơn chi thạch, bất năng công ngọc?"
10
Tha sơn chi thạch, bất năng công ngọc.
Lần đầu tiên nhìn thấy câu nói này, tôi đã ngẩn người rất lâu.
Mọi người xung quanh đều so sánh tôi với Tống Ngọc, nói cô ta xinh đẹp, thông minh, có học thức hơn tôi, nhưng chưa từng ai nói với tôi rằng, đá ở núi khác, có thể mài thành ngọc.
Cần cù bù thông minh, chim chậm bay trước, những lời này thường là cách người yếu thế tự an ủi mình, nhưng trong nghịch cảnh, nó lại là động lực và sự khích lệ lớn nhất.
Tôi dốc hết sức học tập, vì tôi biết mình chỉ có con đường này để đi.
Ngay khi tôi đang chìm đắm trong việc học, thì trong đại đội xảy ra chuyện lớn.