Lá Thư Giới Thiệu Và Bạch Nguyệt Quang
Chương 4
"Không phải." Cố Thanh Sơn vội vàng đáp.
"Vậy tôi hỏi anh, nếu không có suất học đại học này, anh còn muốn kết hôn với tôi không?" Tôi tiếp tục, "Hay nói cách khác, nếu có cơ hội khác để vào đại học, anh có còn muốn cưới tôi không?"
Cố Thanh Sơn vốn định trả lời ngay "Có", nhưng nhìn khuôn mặt Tống Ngọc trong vòng tay mình, anh ta im lặng.
Nhiều khi, im lặng đã là câu trả lời.
Vẻ mặt tôi đau khổ, nhưng trong lòng lại đang cười.
Hy vọng đến lúc đó anh ta vẫn giữ được ý nghĩ này.
07
Ngày mùng chín đến rất nhanh.
Sáng sớm, tôi cầm bút đỏ khoanh một vòng tròn lên tờ lịch treo tường, im lặng chờ đợi tiếng phát thanh.
Tin khôi phục thi đại học đã đến!
Giọng đại đội trưởng đầy kích động vang lên ba lần trên loa, cả đại đội như vỡ òa!
Đặc biệt là đám thanh niên trí thức, ai nấy mắt ngấn lệ, nhảy cẫng lên reo hò, tiếng hò hét vang vọng cả núi đồi.
"Tuyệt quá, có thể thi đại học rồi!"
"Chúng ta có thể về thành phố rồi!"
Gió thổi qua những ngọn đồi, những cây mạ non vừa cấy bị gió thổi cong mình, đầu khẽ đung đưa như đang cùng nhau chúc mừng tin vui thay đổi vận mệnh của vô số người.
Chỉ có Cố Thanh Sơn là sắc mặt tái mét, trông vô cùng... đặc sắc.
Tôi cũng đúng lúc đưa lá thư giới thiệu cho anh ta.
"Thanh Sơn, thư giới thiệu đến rồi, anh có thể đi học đại học!" Tôi vui vẻ báo cho anh ta biết.
Anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười, ánh mắt phức tạp nhận lấy lá thư.
"... Cảm ơn em, Tiểu Thạch." Giọng Cố Thanh Sơn rất chậm, rất khẽ, vẻ mặt anh ta có chút hoảng hốt, "Anh có thể đi học đại học rồi."
"Anh Thanh Sơn!" Tống Ngọc từ xa chạy tới, mặt mày hớn hở, "Anh Thanh Sơn, khôi phục thi đại học rồi!"
"Chúng ta có thể cùng nhau thi đại học!"
"Anh không cần phải kết hôn với Tần Thạch nữa!"
Người Cố Thanh Sơn khẽ run lên, nhìn lá thư trong tay, ánh mắt có chút m.ô.n.g lung.
Tống Ngọc chạy đến trước mặt mới phát hiện ra tôi cũng ở đó, cô ta cũng không hề xấu hổ, mà hất mái tóc, ra vẻ kẻ chiến thắng.
"Tiểu Thạch, bây giờ đã khôi phục thi đại học rồi, cô hết thứ để nắm thóp anh Thanh Sơn rồi nhé."
"Anh Thanh Sơn có thể tự mình thi đậu đại học bằng thực lực mà."
Tôi không để ý lời Tống Ngọc, chỉ mỉm cười nhìn Cố Thanh Sơn đang ngẩn người.
“Cố Thanh Sơn, giờ hai cơ hội đặt trước mặt anh rồi, lần này, anh sẽ không hối hận chứ?”