KINH DỊ - MẸ BÒ

06

 25

Nửa đêm, ánh đèn phía đối diện tắt.

Tôi lén lút đi sang.

Vừa đi được nửa đường, tôi thấy một bóng đen lớn chầm chậm bước ra.

Là bò mẹ.

Nó đi rất chậm, vẫn như suốt 20 năm qua, giờ đây nó lại ra ngoài tìm thức ăn.

Từ khi tôi bỏ nhà đi, chỉ còn người bố suốt ngày đánh bài và bà nội hay mắng chửi, khẩu phần ăn của bò đều do nó tự tìm kiếm.

Tôi định gọi nó, nhưng khoảnh khắc đó, không hiểu sao tim tôi nghẹn lại, không thốt được nên lời.

Tôi lặng lẽ đi theo, bước trên con đường nó đã đi vô số lần.

Dưới ánh trăng, bóng dáng già nua của bò mẹ giống như một ông lão tàn tạ, thậm chí phải dừng lại rất lâu mới leo lên được một đoạn dốc nhỏ.

Nó bước chậm rãi, khi cả cơ thể nó hiện rõ dưới ánh trăng, tôi lấy tay bịt miệng.

Bầu v.ú của nó lớn khủng khiếp, gần như chiếm nửa thân hình.

Những đường gân nổi chằng chịt trên đó, trông thật kinh hãi.

Cơ thể nó gầy guộc, chỉ còn da bọc xương. Giờ đây, cả con bò chẳng khác gì một bầu sữa biết di chuyển, với những hơi thở gần như tê liệt.

Nước mắt tôi trào ra.

Tôi bước theo sau, nhìn nó lê bước đến bãi tha ma và đầm lầy sau núi, chứng kiến nó ăn những thứ mình không thể ngờ tới, nhìn thấy sự tuyệt vọng tê tái trong cách nó nhai nuốt.

Cuối cùng, tôi hiểu tại sao đồng nghiệp lại bảo mùi tanh hôi nồng nặc như vậy.

Nó ăn… những con giun từ bãi tha ma đầm lầy.

26

Tôi lặng lẽ đi theo, nhìn nó quay lại cái chuồng quen thuộc.

Khi nó vào hẳn bên trong, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng như bị hen suyễn.

Tôi men theo con đường quen thuộc, đi vào bên trong.

Sàn nhà ướt nhẹp, đầy cỏ chất đống.

Mùi cỏ thối còn khó chịu hơn cả mùi xác thịt phân hủy.

Đến chỗ tối nhất, không còn nhìn thấy gì.

Tiếng thở đứt quãng bỗng ngừng lại một lúc, rồi đột nhiên vang lên một tiếng thở dài quen thuộc.

Tôi quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.

“Xin lỗi.”

Con bò không phát ra tiếng nào. Ban ngày, vì bị trói miệng khi phẫu thuật, giờ đây miệng nó hằn lên những vết m.á.u đỏ.

Tôi cắn chặt môi, m.á.u trào ra, chảy qua răng xuống miệng.

“Xin lỗi, lẽ ra con không nên bỏ đi như vậy. Ít nhất… ít nhất con nên ở lại… để nhìn mẹ ra đi yên bình.”

Tôi không thể nói thêm.

Bò mẹ lè lưỡi, nhẹ nhàng l.i.ế.m vào lòng bàn tay tôi.

Cử chỉ dịu dàng ấy như một cái tát vang dội vào lòng tôi.

Tôi trở về nhà chị dâu, vào bếp lấy một con dao, bắt đầu mài.

Mài được một lúc, một bàn tay đặt lên vai tôi.

Đồng nghiệp hỏi: “Cô định làm gì vậy?”

Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục mài dao.

Người đồng nghiệp khác bật đèn, cả hai giằng lấy con d.a.o trên tay tôi.

“Cô định g.i.ế.c gì sao? Lệ Lệ, có chuyện gì vậy? Ai làm cô buồn à?”

Tôi run rẩy, ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt không thể lau khô.

“Giết? Tôi muốn g.i.ế.c chính mình.”

“Tại sao ngày đó chúng tôi không c.h.ế.t đi, tại sao chúng tôi không c.h.ế.t đi?”

“Nếu biết nó đã hy sinh nhiều thế này vì chúng tôi, tôi thật sự không còn mặt mũi nào để sống nữa.”

27

Sáng sớm hôm sau, bà nội hét toáng lên khi vào chuồng vắt sữa.

Tiếng hét của bà làm cả nhà tỉnh dậy.

Đêm qua, bầu sữa của bò mẹ đã nổ tung.

Giờ đây, toàn bộ sữa đều biến thành màu đỏ máu.

Mọi người nghĩ rằng đó là hậu quả của việc đặt ống thông vào dạ cỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận