KINH DỊ - MẸ BÒ

02

06

Con bò nhà chúng tôi rất kỳ lạ.

Ba năm không phối giống mà vẫn có thể cho ra nhiều sữa tốt như vậy.

Ngày nào nó cũng chỉ ăn cỏ và ngủ, giống như một cái máy biến cỏ thành sữa.

Nhưng dù sao cũng là bò già rồi, chắc không trụ được bao lâu nữa.

Sau khi bố tôi nói xong, con bò sữa im lặng ngẩng đầu lên nhìn tôi và em trai, nhẹ nhàng vẫy đuôi, như thể không hiểu.

Bà nội cũng khẽ nói, đúng vậy, nhân lúc nó còn nhiều thịt thì bán đi kiếm thêm được ít tiền.

Em trai tôi vỗ tay cười: "Bán lấy tiền, ăn thịt thịt."

Tuy tôi còn nhỏ, nhưng tôi cũng hiểu.

Số phận của những con bò sữa bị loại bỏ đều không tốt đẹp gì.

Chúng sẽ bị đưa đến lò mổ hoặc bán cho những kẻ buôn bán gia súc, bị g.i.ế.c thịt để bán.

Nghĩ đến việc con bò sữa sắp bị giết, tôi òa khóc.

"Bố ơi, đừng bán, đừng bán."

Bố tôi mất kiên nhẫn đẩy tôi ra, nói rằng bây giờ đang bận, không có nhiều thời gian để cắt cỏ cho bò, sớm muộn gì cũng phải bán.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.

Bà nội tôi chạy khắp sân gọi bố tôi, nói rằng con bò sữa đã biến mất.

Bà lại bắt đầu trách móc bố tôi, nói chắc chắn là con bò đã nghe hiểu lời người, biết sắp bị bán nên bỏ chạy.

Đang lúc bà nội tôi càu nhàu, thì thấy con bò sữa nhà tôi vừa nhai cỏ vừa đi về.

Hóa ra nó đã tự mình ra ngoài kiếm cỏ ăn.

Từ hôm đó, ngày nào con bò sữa cũng tự mình ra ngoài kiếm cỏ ăn, không biết nó đã ăn phải loại cỏ gì.

Sữa vắt ra vừa thơm vừa béo ngậy.

Vài vị phụ huynh ở huyện đã giới thiệu khách hàng cho bố tôi.

Họ nói uống sữa này giúp bổ sung canxi, bổ não, trẻ con uống vào tính tình cũng tốt hơn, không còn cãi lời mẹ nữa.

07

Sữa bán chạy, tiền kiếm được nhiều, tâm trạng bố tôi cũng tốt lên.

Ông ấy nhìn con bò sữa với ánh mắt vừa sợ vừa yêu, không dám đến gần nữa.

Nhưng con bò sữa bây giờ đã biết tự mình kiếm ăn, không cần tôi và bà nội phải cắt cỏ cho nó.

Ngoài thời gian ăn cỏ, nó luôn đi theo tôi và em trai, đặc biệt là tôi, không xa cũng không gần.

Chỉ cần hai chị em chúng tôi cãi nhau.

Nó sẽ cẩn thận chen vào giữa, tách chúng tôi ra.

Có những lúc tôi khóc, con bò sữa sẽ nhẹ nhàng dùng lưỡi l.i.ế.m nước mắt trên mặt tôi.

Bà nội tôi thiên vị em trai, bố tôi thỉnh thoảng cũng đánh tôi.

Lúc đó, con bò sữa sẽ đi quanh quẩn bên ngoài nhà, kêu lên "Ụm bò... Ụm bò...",  tiếng kêu lúc cao lúc thấp, chỉ khi tôi ra ngoài nó mới chịu dừng lại.

Đặc biệt là năm chúng tôi đến tuổi đi học, con bò sữa đã ăn uống đến mức tăng gần 50 kg.

Chị dâu hàng xóm nhìn thấy, chị ấy nói con bò này thật có tình nghĩa, biết hai đứa sắp học tiểu học, sẽ bị bán lấy thịt, nên mới cố ăn cho béo để dành tiền cho hai đứa, ngay cả mẹ ruột cũng không tốt như vậy.

Lúc đó, chúng tôi đã hiểu chuyện hơn một chút.

Em trai tôi ném đất bùn vào cửa nhà chị dâu hàng xóm: "Mẹ mày mới là bò."

Con bò sữa im lặng nhìn chúng tôi.

Dù sao thì, nhờ sữa của nó, tôi và em trai đã được đi học ở trường làng.

Lúc đó, trường làng vẫn chưa sáp nhập, trường học rất gần, trưa nào chúng tôi cũng về nhà ăn cơm.

Bà nội để dành thức ăn ít, tôi không giành được với em trai, nên trưa nào cũng lén lút đến chỗ con bò sữa uống một ngụm.

Em trai tôi không uống, bà nội nói với nó rằng, con bò này đã bị vắt sữa nhiều năm rồi, không uống được nữa.

Lúc này, nhà tôi xảy ra hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là bố tôi muốn cưới mẹ kế cho chúng tôi.

08

Mẹ kế của tôi là người bố tôi quen khi chơi bài. Bà có môi đỏ, móng tay đỏ và tóc vàng cuộn.

Lần đầu tiên bà ấy đến nhà, bà đứng ngay cửa, khoanh tay trước ngực, chân đá qua đá lại, mắt lườm tôi và em trai tôi.

“Có nhiều đứa con thế này thì tốn kém lắm. Chỉ có một con bò kiếm tiền thôi mà, mà con bò này nhìn già quá, vườn thì nhỏ, tôi mà lấy anh thì không thể sống ở đây đâu.”

Con bò đứng bên đống cỏ, chẳng buồn ăn dù chỉ một nhúm.

Dù là bò, nhưng tôi nhìn vào mắt nó lại thấy vẻ mặt hoang mang, sợ sệt.

Tôi vừa tò mò vừa lo lắng nhìn bà ấy, tay thì cố gắng vuốt tóc rối xuống, dù đã rửa mấy lần nhưng vẫn còn bẩn.

Bà ấy liếc tôi một cái rồi nói với bố: “Tình hình của anh không giống như anh nói, tiền sính lễ phải bàn lại cho rõ ràng.”

Lần đầu tiên nói về sính lễ mà không thỏa thuận được, con bò như thể nhẹ nhõm hơn, hôm đó nó cho ra nhiều sữa lạ thường.

Không lâu sau, bà ấy lại đến, lần này còn mang theo cả anh em họ hàng.

Một đám người ầm ĩ, náo nhiệt.

Chị dâu nhà hàng xóm đưa tôi một viên kẹo, bảo tôi đừng về nhà.

Tôi vẫn lén lút chạy về.

Tại bức tường sau nhà, tôi thấy con bò, mà trước đây không bao giờ buộc dây mũi, giờ lại có thêm chiếc vòng mũi mới.

Anh em nhà mẹ kế của tôi có một người làm bác sĩ thú y, nghĩ rằng có thể kiếm thêm chút tiền từ việc phối giống.

Anh ta cầm dây thừng kéo con bò đi, con bò đứng im, chân trước quỳ xuống, mắt nhìn bố tôi, nước mắt lưng tròng. Tôi không hiểu được ánh mắt đó, nhưng cảm giác như nó muốn nói rất nhiều điều.

Bố tôi nói với con bò:

“Những năm qua mày đã vất vả rồi, nhưng cả làng ai cũng biết mày đã sáu năm không phối giống mà vẫn cho sữa. Người khác giờ không dám uống sữa của mày nữa. Giờ mà nhà không có phụ nữ thì không ổn, phải thay mày thôi, còn có thể cho hai đứa trẻ một người mẹ. Sau này chúng cũng sẽ có người chăm sóc, tao cũng không muốn chúng sống vô định như vậy đâu.”

Tôi biết bố tôi đang nói dối. Mọi người đều bảo sữa bò nhà tôi ngon, uống vào không đau xương, lại bổ sung canxi rất tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận