Kẻ săn mồi
8
Tôi đau đớn đến nỗi không thể phát ra âm thanh nào.
"Người đều là em mời, em hỏi anh vì cái gì dung túng để bọn họ sỉ nhục em, nhưng, không phải chính em muốn khẳng định mình là người có đức hạnh, cầu anh đừng quản sao?"
"Em có biết vì sao anh đập vỡ nồi cháo hải sản đó không? Bốn năm trước, bí mật của công ty anh bị tiết lộ. Anh lo lắng đến mức ở lại công ty nửa tháng, bữa ăn bữa không. Em không gọi cho anh lấy một lần. Vào ngày anh về nhà,...”
Hầu kết Giang Hoài An giật giật, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu: “Anh nói đã lâu không được ăn cháo hải sản em làm, nhưng em lại đập phá mọi thứ trong bếp, nói rằng trong đầu anh không có em chỉ có ăn, em hỏi anh tại sao anh không c.h.ế.t đi."
"Từ hôm đó trở đi anh không còn ngửi thấy mùi hải sản nữa, thậm chí nhắc tới hai chữ hải sản, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của em chất vấn anh vì sao không chết, khó chịu đến gần như nghẹt thở."
"Bảy năm qua, em mở miệng ngậm miệng đều là Giang Hoài An, mặc kệ anh cầu em như thế nào, em cũng không chịu gọi anh một tiếng A Hoài, em đã không chịu gọi, cần gì quan tâm người khác gọi như thế nào?"
“Mấy năm nay anh cũng không nỡ hoài nghi em, anh biết em bị bệnh. Mặt của em là vì anh mà bị hủy, em không vui, trong lòng anh cũng không dễ chịu, cho nên mặc kệ em dùng thủ đoạn gì tra tấn anh, anh đều có thể nhẫn. Nhưng em, ngay cả chuyện cha mẹ qua đời quan trọng như vậy cũng đều quên..."
Giang Hoài An một tay bóp cổ tôi, thô bạo nhấc tôi từ trên giường bệnh lên: "Nói, rốt cuộc cô là ai, cô giấu A Sơ của tôi ở đâu?"
Lời của hắn như cơn mưa giông sấm chớp quét tới. Qua những lời này, tôi đã ghép lại được cuộc sống của hắn trong bảy năm qua, nhưng câu cuối cùng đã đưa tôi trở về với thực tại.
“A Sơ của anh...?” Ánh mắt tôi đảo một vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt hắn: "Anh đã tìm được thế thân rồi, còn cần A Sơ làm gì?"