Kẻ săn mồi

5

Lúc ăn miếng đầu tiên, Giang Hoài An dừng lại thật lâu. Lúc tôi cho rằng hắn muốn bỏ thìa lại thì hắn lại trầm mặc ăn hết cháo còn lại, rồi xách cặp công văn ra cửa.

 

Bàn tay đau rát, tôi rửa nước lạnh dưới vòi nước thật lâu. Vẫn là không thể tránh một vài mụn nước trong suốt xuất hiện. Tôi cảm thấy trái tim mình giống như đồ nội thất trong nhà, đầy những lỗ thủng và vết thương. Điều duy nhất có thể hỗ trợ tôi chính là quá khứ giữa tôi và Giang Hoài An, nhưng chỉ có tôi là đắm chìm trong quá khứ và không thể thoát ra được.

 

Nghĩ đến lý do ban đầu khiến tôi quay lại, tôi nghiến răng. Tôi đã không còn đường lui, có khó khăn hơn nữa cũng phải đi tiếp.

 

Sau khi bình tĩnh lại, tôi dọn sạch cháo trên sàn và sắp xếp lại đồ đạc trong phòng. Làm xong những thứ này, tâm trí tôi trở nên rối bời như thể nó chứa đầy bột nhão. Không thể chịu đựng được nữa, tôi ngủ thiếp đi.

 

Mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy mình bị sốt và cố gắng ngồi dậy, tìm thuốc hạ sốt, uống rồi đắp chăn tiếp tục ngủ.

 

Tôi bị bệnh mấy ngày, Giang Hoài An cũng không về nhà.

 

Sau khi thân thể khá hơn một chút, tôi tìm được một tấm danh thiếp của Giang Hoài An ở nhà, trên đó có tên công ty của hắn.

 

Tôi tìm địa chỉ trên mạng. Nhưng tôi không dám liều lĩnh mất đi mất sự đồng hành của hắn, vì sợ làm mất lòng hắn, nên tôi đợi ở tầng dưới.

 

Sáu giờ chiều, người tan tầm đông như mắc cửi, nhưng không có Giang Hoài An.

 

Tôi vẫn không rời đi.

 

Phải đến hơn chín giờ tối tôi mới nhìn thấy Giang Hoài An. Hắn đứng bên lề đường, vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.

 

Nhịp thở của tôi đột nhiên chậm lại.

 

“A Hoài, nhìn bên này!” Cánh cửa của một quán cà phê gần đó đột nhiên mở ra, một cô gái xinh đẹp

chạy chậm ra.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận