Kẻ săn mồi
4
Tôi ngồi ở cửa hàng tiện lợi đến rạng sáng ngày hôm sau. Quần áo của tôi ướt đẫm vì mưa, nhưng được nhiệt độ cơ thể làm khô một nửa và tôi không hề biết điều đó.
Lúc Giang Hoài An theo sau hai cảnh sát bước vào, tôi đã sững sờ trong vài giây. Hắn vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, sắc mặt vô cùng u ám. Trông còn đáng sợ hơn cả màn đêm bên ngoài.
"Cô gái nhỏ, cãi nhau với bạn trai không nên bỏ nhà đi. Cô có biết là cậu ấy đã đi tìm cô suốt đêm không?"
"Mưa to quá, hình ảnh không rõ nét, chúng tôi kiểm tra camera giám sát gần như cả đêm, mắt sắp mù rồi..."
Chú cảnh sát lớn tuổi càu nhàu với tôi một lúc rồi quay sang Giang Hoài An: "Anh bạn trẻ, nếu có gì muốn nói thì hãy nói ra. Vất vả lắm mới tìm được người, đừng nóng nảy mà cãi nhau nữa..."
"Người trẻ tuổi, có lời gì từ từ nói, thật vất vả mới tìm được người, đừng lại kích động ầm ĩ lên..."
"Cảm ơn chú cảnh sát. Tôi sẽ đưa cô ấy về trước."
Giang Hoài An kéo tôi đi ra ngoài. Tôi "ngoan ngoãn" đi theo. Cho đến lúc hắn nhét tôi vào ghế lái phụ.
"Giang Hoài An, sinh nhật anh không gọi em, còn để cho những người kia nhục mạ em, không phải anh hy vọng em biến mất sao? Em đã rời đi như anh mong muốn, nhưng giờ anh lại đến tìm em. Anh không thấy điều đó là không cần thiết sao?" Tôi nắm tay Giang Hoài An lúc hắn thắt dây an toàn cho tôi và trút hết cơn giận của mình.