Kẻ săn mồi
17 (END)
Một màn sáng khổng lồ xuất hiện. A Ly chọc vào một vài nút và tình hình trong phòng bệnh cũng thay đổi theo.
“Tôi” trong vòng tay Giang Hoài An biến mất, âu phục trên người hắn biến thành áo bệnh nhân. Cùng lúc đó, hoa tươi và tất cả đồ dùng của phụ nữ trong phòng bệnh đều biến mất, thay vào đó là một chiếc bàn lớn, một chiếc máy tính xách tay và vô số tập tài liệu dày cộp.
"Hoàn hảo!" Tôi búng ngón tay: "Việc thứ hai là tìm ra kẻ săn mồi và mang cô ta đến đây. Tôi muốn tận mắt chứng kiến cô ta chết."
Cô ta dùng mọi cách để hấp thụ vận may của người khác và phá hủy sự cân bằng của thế giới này. Giang Hoài An đích thân nói rằng hắn vẫn còn yêu tôi, điều đó chứng tỏ nhiệm vụ của cô ta đã thất bại. Cô ta không chỉ phải trả lại may mắn đã cướp được cho thế giới này mà bản thân cô ta còn phải quay trở lại đây để tiếp nhận quy tắc siết cổ của Thiên Đạo
"Điều tra ngay đi. Kẻ xấu đó đáng chết!" A Ly đã sẵn sàng kết nối với hệ thống chính.
Một người có ý thức rất nhanh được đưa tới. Cô ta ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy mặt tôi, ánh mắt trở nên sợ hãi. Nhưng cô ta líu lo nửa ngày, tôi lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. Lúc này tôi mới phát hiện, A Ly đã cấm lời nói của cô ta.
"Ký chủ, chúng là cùng một loại máy móc!" A Ly vòng quanh cô ta một vòng, bỗng nhiên hưng phấn kêu to.
"Có nghĩa là gì?" Tôi không hiểu.
"'Máy móc' là thuật ngữ chung cho hệ thống của chúng tôi, nhưng cô và tôi là đối tác, chúng ta có thể gỡ bỏ ràng buộc sau khi hợp tác, nhưng họ thì không thể. Nói cách khác, một khi bọn họ đã bị trói lại với nhau, nếu nhiệm vụ thất bại, bọn họ sẽ cùng nhau bị giết."
Hình phạt từ Thiên Đạo đã sớm đến. Tôi và A Ly xếp hàng ngồi, bàng quan xem vở kịch máy móc bị hành hạ đến chết. Người phạm tội cùng đồng phạm liên tục tiêu tan, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.