Kẻ săn mồi
15
18
Tro cốt của cha mẹ tôi được đặt trong nghĩa trang hạng nhất. Là hợp táng. Được bao quanh bởi những cây thông và cây bách xanh tươi, mặt đường sạch sẽ và gọn gàng, môi trường yên tĩnh. Bức ảnh trên bia mộ tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng bọn họ dựa sát vào nhau, thoạt nhìn rất hạnh phúc. Có thể thấy, Giang Hoài An thực sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào việc an táng cha mẹ tôi.
Tôi đặt hoa hồng trắng trong tay trước bia mộ, cung kính dập đầu ba cái. Ơn sinh thành tôi chưa đền đáp, ơn dưỡng dục tôi chưa trả. Tôi chỉ hy vọng rằng thực sự có luân hồi, kiếp sau họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
Nghĩa trang mùa đông tiêu điều, vắng vẻ. Tôi ngồi cả đêm, dựa vào bia mộ của cha mẹ, lải nhải về những gì tôi gặp phải mấy năm nay, về những ấm ức, bất lực, bất bình và phẫn nộ.
Họ không thể trả lời tôi nữa, nhưng tôi vẫn nói chuyện một cách thoải mái và chân thành. Tôi cũng khóc vì vui sướng. Một sự nuông chiều cuối cùng. Từ nay về sau, mọi nỗi buồn và sự cô đơn sẽ được giấu kín trong tim tôi.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, tôi hóa trang thành một người khác đi gặp ông bà nội. Bọn họ ở tuổi cổ thất thập cổ hi đã mất đi con trai, con gái yêu quý của mình, đến nay cũng không còn nữa. Đáy lòng tôi càng cảm thấy thê lương.
Điều làm tôi ngạc nhiên là sau khi cha mẹ tôi qua đời, đã có người âm thầm chăm sóc cuộc sống của ông bà tôi và thậm chí lo liệu hậu sự cho họ.
Tôi lần lượt đến nhà những người hàng xóm và cuối cùng cũng tìm được tên của người đàn ông đó. Là Giang Hoài An.
Bọn họ đều khen hắn hào phóng, nhân hậu và có tấm lòng son. Tôi và Giang Hoài An đều lớn lên ở đây, bọn họ nguyện ý khen, tôi liền cố gắng nghe. Bọn họ bọn họ nhiệt tình giữ lại, tôi thuận theo cùng bọn họ dùng một bữa cơm.
Con người đôi lúc thật kỳ lạ: dễ dàng thể hiện lòng tốt với người lạ, nhưng lúc đối mặt với những người thân thiết, họ thường chỉ là những kẻ thờ ơ và tàn nhẫn nhất.
Tôi lang thang trên phố, chứng kiến cuộc sống thường nhật và niềm vui nỗi buồn của mọi người. Mọi người đều đang nỗ lực hết sức để quản lý cuộc sống của mình. Tôi ghen tị với họ. Đôi lúc, sống ngây ngốc mà không biết sự thật cũng có thể là một loại hạnh phúc.
……