Kẻ săn mồi

12

Tôi không thể không cười.

 

……

 

Lúc ngủ trưa, tôi bị Giang Hoài An kéo ra khỏi chiếc chăn ấm áp.

 

"Sáng nay cô nói chuyện với ai ở phòng bệnh vậy?" Gân xanh trên trán hắn nổi lên.

 

Sau một hồi suy nghĩ, tôi hiểu ý hắn.

 

“Không có ai cả, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Tôi ngã người ra sau, không muốn phí lời với hắn.

 

"Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Hắn chuyển điện thoại sang một giao diện khác và ném cho tôi: “Đừng ngủ, giải thích rõ ràng đi!"

 

Tôi nhấc điện thoại lên. Trên điện thoại di động là hình ảnh theo dõi 24/24 phòng bệnh của tôi, có âm thanh. Nhưng đoạn video này chỉ có giọng của tôi, không có giọng của A Ly. Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra rằng mình đang bị Giang Hoài An giám sát 24 giờ một ngày. Như vậy nghĩa là hắn có thể nhìn thấy tất cả những "món quà" xuất hiện một cách đột ngột kia sao? Hắn sẽ suy đoán hành vi của tôi như thế nào, suy đoán tôi như thế nào?

 

“Tôi nói không có chính là không có!” Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ và khó chịu.

 

"Chẳng lẽ cô lẩm bẩm với không khí à?" Giang Hoài An cười khẩy.

 

"Đúng vậy, con người có thuộc tính xã hội. Anh đã không cho phép người khác nói chuyện với tôi, cũng không cho phép tôi nói chuyện với không khí sao?" Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề lùi bước

 

"Cô nghĩ là tôi tin điều đó sao?" Giang Hoài An lại càng nổi giận: "Nói cho tôi biết, có phải cô có thể nhìn thấy linh hồn không? Cô có thể nhìn thấy A Sơ sao?"

 

Mí mắt tôi giật giật vài lần, tôi cảm thấy Giang Hoài An bây giờ còn giống kẻ điên hơn cả tôi dạo gần đây.

 

“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một người bình thường.” Tôi liếc mắt một cái: “Đầu óc anh linh hoạt như vậy, sao không đi viết tiểu thuyết linh dị nhỉ?"

 

“Tất cả vật dụng sinh hoạt sau khi nhập viện, đều là mua thêm sau này, cô không có cơ hội mang theo thư từ. Phòng bệnh của cô, chỉ có tôi và nhân viên y tế ra vào, nói cách khác cô không có trợ giúp. Nhưng dưới gối của cô thỉnh thoảng lại xuất hiện đồ của A Sơ, cô còn nói chuyện với không khí, ngoại trừ có thể nhìn thấy linh hồn, không thể có lời giải thích nào khác.”

 

Giang Hoài An túm lấy cổ áo tôi, nghiêng người tới gần tôi: “A Sơ của tôi đâu, cô có thể nhìn thấy cô ấy không?"

 

"Ký chủ chính là Lâm Thời Sơ thật sự, cmn, đồ ngu ngốc..." A Ly không thể nhịn được nữa, đột nhiên nhảy ra.

 

“A Ly, không được nói tục!” Tôi quay đầu quát lớn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận