Hồi Tâm Chuyển Ý

6

Chu Húc ngẩn người, nhíu mày, lạnh lùng nhìn tôi từ trên cao.

 

Cho đến khi tôi cuộn người lại, ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói:

 

“Con của tôi…”

 

Ngón tay Chu Húc run lên dữ dội, điếu thuốc rơi khỏi tay.

 

Anh ta bàng hoàng, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.

 

9

 

Mặc dù tôi đã được đưa đi chữa trị kịp thời nhưng đứa trẻ không thể giữ được.

 

Điều này là không thể tránh khỏi.

 

Dù sao thì để phòng tránh rủi ro, trước khi đến đây, tôi đã uống thuốc phá thai.

 

Khi tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là Kỳ Ứng Kỳ, người mặc đồ bệnh nhân với đôi mắt đỏ hoe ngồi cạnh tôi.

 

Anh ta thấy tôi tỉnh dậy, lập tức ngồi thẳng dậy, định nắm tay tôi,

 

Nhưng khi bàn tay đưa ra được một nửa, lại buông thõng xuống.

 

Anh ta mắt ươn ướt, giọng nghẹn ngào nói:

 

“Con… đã mất rồi.”

 

Chúng tôi đã luôn mong muốn có một đứa con riêng của mình.

 

Vì điều ấy mà Kỳ Ứng Kỳ đã chuẩn bị từ lâu, giảm bớt công việc, kiêng rượu, kiêng thuốc và kiểm tra sức khỏe định kỳ.

 

Chính việc kiểm tra này mới phát hiện ra vấn đề.

 

Tôi nhìn anh, vẻ mặt hoang mang và đau đớn, nước mắt lăn dài trên má.

 

Lúc đó tôi mới chú ý đến Chu Húc đứng im lặng trong góc phòng.

 

Tôi khó khăn nâng tay lên, chỉ về phía anh ta, với giọng nức nở và oán hận nói:

 

“… Chính anh ta, chính anh ta đã đẩy tôi từ cầu thang xuống.”

 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

 

Kỳ Ứng Kỳ lúc này biết sự thật về cái c.h.ế.t của đứa trẻ, quay sang nhìn Chu Húc, vẻ mặt không thể tin nổi.

 

Chu Húc há miệng, nhưng không thể biện giải gì.

 

Dù tôi có nói khó nghe thế nào đi nữa, thì sự thật là anh ta đã ra tay với tôi.

 

Ngay sau đó, Kỳ Ứng Kỳ đứng dậy, lao tới, đ.ấ.m mạnh vào đầu Chu Húc.

 

Anh ta túm chặt cổ áo của Chu Húc, tức giận đến tột độ, quát:

 

“Anh điên rồi à?! Cô ấy là vợ tôi!”

 

“Đó là con của tôi!”

 

Hai người họ đánh nhau không khoan nhượng, hầu như toàn bộ là Kỳ Ứng Kỳ đánh, Chu Húc không dám phản kháng.

 

Cho đến khi Ninh Lan vào can ngăn, Kỳ Ứng Kỳ đẩy mạnh cô ấy ra.

 

Lúc này Chu Húc mới nổi giận, phản kích:

 

“Vậy còn Ninh Lan thì sao? Anh rốt cuộc coi cô ấy là gì?”

 

Không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên nặng nề.

 

Kỳ Ứng Kỳ nhìn tôi, người đang nằm trên giường bệnh, vừa trải qua nỗi đau mất con.

 

Anh hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hơi thở.

 

Ninh Lan xót xa muốn tiến lại để xoa lưng anh,

nhưng lại bị anh tránh đi.

 

Một cảnh tượng quen thuộc đến kỳ lạ.

 

Nhưng lần này, Kỳ Ứng Kỳ trầm giọng nói:

 

“Tôi từ trước đến giờ chỉ coi Ninh Lan là bạn.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận