Hồi Tâm Chuyển Ý

2

Dáng người mềm mại của Ninh Lan bị ép phải ngả xuống, eo cong nhẹ, bàn tay dài và thon gầy của Kỷ Ứng Kỳ bóp chặt lấy cổ cô ta, khung xương lộ rõ đầy nam tính.

 

Tôi thấy Ninh Lan đẩy nhẹ vào n.g.ự.c anh ta như muốn từ chối nhưng lại không đủ sức. Cuối cùng bàn tay cô ta chẳng biết từ lúc nào đã vòng qua cổ anh ta, dần dần trở nên chủ động.

 

Xung quanh vang lên tiếng ai đó hít sâu kinh ngạc, sau đó là âm thanh phấn khích khi nhiều người cùng lấy điện thoại ra quay lại.

 

Tôi là người đứng gần nhất, nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết khó nói nhất.

 

Đôi môi tôi mấp máy, nhợt nhạt run rẩy, định nói điều gì đó nhưng chẳng biết phải nói gì.

 

Ở sâu trong lòng, một góc mềm mại nào đó như bị đánh trúng.

 

Giống như thứ gì đó rất quý giá, rất sâu kín trong tôi…

 

Ngay khoảnh khắc Kỷ Ứng Kỳ không màng đến tôi, cúi xuống hôn người khác, đã lặng lẽ, không tiếng động mà vỡ vụn.

 

Tôi nhắm chặt mắt, cố giữ bình tĩnh, gương mặt lạnh tanh.

 

Rồi xoay người, bước ra ngoài.

 

3

 

Bên ngoài trời bắt đầu mưa lất phất, những giọt mưa tí tách rơi xuống không ngừng.

 

Cả đất trời mờ mịt, ánh đèn đường leo lét, vàng vọt. 

 

Những cành cây bên lề đường ẩn trong bóng tối, rung lắc dữ dội trước cơn gió lạnh, như những bóng ma đang vươn dài móng vuốt.

 

Gần tôi có một đôi tình nhân đang thì thầm gì đó với nhau. Chàng trai đột ngột cởi áo khoác, choàng lên người cô gái. Cả hai dựa sát vào nhau, cùng lao nhanh vào trong màn mưa trắng xoá.

 

Tôi nhìn theo họ, thấy họ nhanh chóng lên một chiếc xe đang đậu bên đường. Ánh mắt tôi có phần mơ màng, như thể tôi đã quên mất điều gì đó quan trọng, nhưng mãi không thể nhớ ra.

 

Chỉ đến khi tôi về nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng, ký ức mới ùa về.

 

Ở đáy một chiếc thùng cũ, tôi tìm thấy một chiếc ô. Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi không kìm được nữa, vỡ òa như đê bị phá vỡ.

 

Đó là một chiếc ô gập trong suốt. Bên trong ô, tôi đã từng dùng bút marker đen vẽ đầy những hình vẽ hoạt hình mà mình yêu thích nhất.

 

Ngày hôm đó, trời mưa lớn khi tan học. Tôi định đi chung ô với bạn, nhưng bất chợt thấy cậu bạn ngồi cùng bàn đang đứng dưới mái hiên, ngước nhìn bầu trời xám xịt, gương mặt hờ hững mà cô đơn đến lạ.

 

Hẳn là cậu ấy quên mang ô.

 

Nhưng tôi biết, nhà cậu ấy chẳng còn ai có thể mang ô đến cho cậu ấy nữa.

 

Trái tim tôi bỗng mềm nhũn. Sau vài giây do dự, cuối cùng tôi cũng đưa chiếc ô của mình cho cậu ấy:

 

“Không cần trả lại đâu! Coi như cảm ơn cậu đã chỉ bài cho mình!”

 

Tôi cố gắng dùng vẻ ngoài dửng dưng để che giấu những cảm xúc thầm kín của mình. Đưa ô xong, tôi không dám nhìn phản ứng của cậu ấy mà vội vàng chạy đến núp dưới ô của bạn mình, hối thúc cô ấy rời đi.

 

Bạn tôi cười trêu đôi má đang đỏ bừng của tôi, làm tôi xấu hổ giận dỗi, đẩy cô ấy một cái. Thế nhưng, tôi vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn qua màn mưa.

 

Giữa đám đông, dáng người cao gầy trong bộ đồng phục xanh trắng của cậu ấy nổi bật hơn cả. Trong tay cậu, chiếc ô của tôi được nắm chặt.

 

Bầu trời mưa xối xả, nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập rộn ràng.

 

Ngày hôm sau, trời vẫn mưa tầm tã. Tôi không nhớ rõ khi nhìn thấy cậu ấy, lòng tôi mang tâm trạng gì. Nhưng tôi vẫn còn nhớ từng cử động nhỏ của cậu ấy khi bước vào từ cửa sau của lớp.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận