Hồi Tâm Chuyển Ý
3
Từ tối qua đến giờ tôi chẳng ăn uống gì, nhưng lại cảm thấy dạ dày cuộn lên, buồn nôn vô cùng.
Cái gọi là yêu tôi, cái gọi là tình sâu nghĩa nặng… Kết quả là quay lưng đi đã có thể ngủ cùng người khác.
Người ngoại tình, dù viện lý do gì, cuối cùng vẫn sẽ ngoại tình.
Tôi nhớ đến kiếp trước, cái ngày tôi “tình cờ phát hiện” ra sự thật này.
Tim đau đến mức suýt ngất đi.
Tôi mất hết lý trí, như một người điên lao tới chất vấn họ.
Kết quả là Ninh Lan mặt đầy vẻ áy náy nhưng miệng lại bảo đây chỉ là hiểu lầm, là sự cố, mong tôi đừng trách A Kỳ.
Còn Kỳ Ứng Kỳ thì không nói lời nào, chỉ đứng đó, để mặc tôi khóc lóc, nổi giận, và hỏi anh ta xem những lời hứa khi xưa có còn giá trị không.
Anh ta chỉ im lặng, như thể có nỗi khổ nào đó không thể nói ra.
Cái dáng vẻ chịu đựng đầy ẩn ức ấy khiến tôi như một kẻ thất thố, còn anh ta lại là người đáng thương.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều đứng về phía anh ta.
Họ nói rằng anh ta có nỗi khổ tâm, rằng anh ta không cố ý, rằng tôi không nên làm lớn chuyện thế này.
Người phạm lỗi là họ.
Nhưng kẻ sai lại biến thành tôi.
Sự bình tĩnh của anh ta làm tôi trông chẳng khác nào một kẻ điên.
Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Có phải tôi đã quá quắt? Có phải tôi đã bắt lỗi quá đáng và bôi nhọ tình bạn trong sáng nhiều năm của họ?
Cuối cùng, tôi thỏa hiệp, đồng ý ly hôn.
Nhưng ngay khi Kỳ Ứng Kỳ đưa tôi giấy ly hôn, bệnh tình của anh ta đột nhiên trở nặng.
Chu Húc cùng đám bạn của anh ta xông đến trước mặt tôi, mắng thẳng vào mặt tôi rằng chính tôi đã kích động anh ta.
Họ hỏi tôi có biết không?
Rằng tất cả những gì Kỳ Ứng Kỳ làm đều chỉ vì muốn tôi rời xa anh ta, để tôi không bị anh ta làm liên lụy.