Hồi Tâm Chuyển Ý
10
15
Cuối cùng tôi cũng không thể gặp mẹ lần cuối.
Bà cũng không để lại cho tôi dù chỉ một lời nhắn.
Ngoài một cuốn giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và một chiếc thẻ ngân hàng chứa phần lớn tiết kiệm cả đời bà.
Mọi thứ cứ thế im lặng và mỏng manh nằm trên chiếc bàn trà trong phòng khách.
Dường như bà đang bảo tôi rằng:
Đây là tất cả những gì bà có thể để lại cho tôi.
Tương lai, tôi phải tự lo cho mình.
Tôi cảm thấy như thể linh hồn mình đã bị rút ra, cơ thể mơ màng, không cảm nhận được nỗi buồn.
Nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn, không ngừng chảy.
Cho đến khi tôi kiệt sức, dựa vào chiếc xe lăn của bà và ngất đi.
Lễ tang của mẹ tôi là do dì Hứa và Hứa Lệnh Châu giúp đỡ.
Chính xác hơn, là Hứa Lệnh Châu đã một tay lo liệu mọi chuyện.
Vì nếu không có dì Hứa ôm lấy tôi, có lẽ tôi đã lao vào quan tài của mẹ, cùng bà hòa vào lòng đất rồi.
Đột nhiên, một giọng nói từ hệ thống vang lên:
【Cảnh báo! Cảnh báo! Thời gian nhiệm vụ chỉ còn một ngày!】
【Xin chủ nhân nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không nhiệm vụ sẽ bị tuyên bố thất bại!】
Tôi quay phắt lại.
Kỷ Ứng Kỳ đứng cách tôi không xa.
Anh ta im lặng nhìn tôi, tay cầm một khẩu s.ú.n.g bạc.
Trời âm u, gió lạnh lướt qua, cuốn theo tà áo khoác đen của anh ta.
Một đóa hồng trắng cài trên túi áo, như đang tưởng nhớ ai đó.
Tôi vô cảm đối diện với anh ta trong một lúc lâu.
Tôi thấy sắc mặt anh ấy ngày càng tái, đôi mắt đầy đau khổ và áy náy.
Đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng nói: “…Xin lỗi.”
Cuối cùng, anh ấy giơ tay lên, nhắm khẩu s.ú.n.g thẳng vào tôi.
Và rồi.
Một tiếng “bụp” vang lên, Kỷ Ứng Kỳ ngã xuống đất, s.ú.n.g rời tay, lăn vào đám cỏ thấp.
Ngay sau đó, một đôi tay dài và mạnh mẽ khác nhặt khẩu s.ú.n.g lên.
Hứa Lệnh Châu, một tay cầm súng, tay còn lại nắm một cái xẻng còn dính đất tươi.
Anh ta không nói gì, chỉ lạnh lùng nói:
“Quay phim à? Thật sự tưởng xung quanh không có ai à?”
Anh vừa lầm bầm mắng, vừa gọi điện báo cảnh sát, một chân đạp lên xẻng, chân còn lại giữ chặt Kỷ Ứng Kỳ đã bị đánh ngất.
Cảnh tượng này thật khó mà nhịn cười.
Tôi khẽ cười, quay người tiếp tục ném tiền vàng vào đống lửa.
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Lửa trong đống than bùng lên, tạo thành một cơn xoáy sáng rực.
Một vòng, hai vòng, lưu luyến không rời.
Cuối cùng, gió nhẹ cuốn đi, cũng mang theo tro tàn của những tờ tiền vàng.