Hồi Tâm Chuyển Ý
1
Ở kiếp trước, Kỷ Ứng Kỳ mắc bệnh u.n.g t.h.ư, tất cả mọi người đều che giấu tôi sự thật này.
Anh ta lấy danh nghĩa giải thoát cho tôi đã bắt đầu ngoại tình, dùng những lời lẽ nhục mạ và bạo lực bằng việc lạnh nhạt với tôi.
Không thể chịu đựng thêm, cuối cùng tôi đã đồng ý ly hôn.
Bạn bè của anh ta sau đó lại đứng trên cái gọi là đỉnh cao đạo đức, nói với tôi về tấm lòng “cao cả” của anh ta và sự thật anh ta bị u.n.g t.h.ư.
Quá suy sụp, tôi chọn cách t.ự t.ử để kết thúc mọi chuyện.
Thế nhưng, sau khi tôi c.h.ế.t, Kỷ Ứng Kỳ lại được cứu sống.
Tôi nhìn anh ta gục khóc nức nở trước bia mộ của mình, rồi sau đó, dưới sự khuyên bảo của bạn bè, anh ta vực dậy tinh thần, tiếp tục cuộc sống và kết hôn với kẻ mà anh ta đã ngoại tình.
Quay ngược về buổi tiệc ngày hôm đó, khi Kỷ Ứng Kỳ đùa cợt nói: “Ly hôn đi”, tôi không hề tức giận mà chỉ bình thản đáp lại:
“Được thôi.”
1
Tôi vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Trong căn phòng bao riêng rộng lớn và xa hoa, chỉ có tôi cúi đầu, như không hề nhận ra bầu không khí ấy, cứ tiếp tục ăn tổ yến trong bát của mình.
Kỷ Ứng Kỳ vốn đang nắm tay Ninh Lan, nay từ từ buông lỏng.
Gương mặt điển trai khi nói đùa về việc yêu người khác và muốn ly hôn với tôi giờ trở nên cứng đờ đầy vẻ khó coi.
Anh ta dường như hoàn toàn không ngờ tôi lại nói như vậy.
Hoặc là…
Anh ta biết rõ tôi yêu anh ta nhiều thế nào. Nên ngay cả khi chỉ là một câu đùa cợt, tôi cũng sẽ coi là thật, sẽ giận dữ, rồi làm ầm lên.
Nhưng sao tôi có thể bình thản nói ra chữ “Được” cơ chứ?
Bạn bè anh ta, những kẻ mang theo đủ toan tính trong lòng, nhìn nhau đầy khó xử. Trong phút chốc, kế hoạch đã sắp đặt để chọc tức tôi, chờ tôi nổi điên khóc lóc bẽ mặt, giờ đây lại tan tành.
Kịch bản bỗng ngoặt sang một hướng khác đầy bất ngờ, khiến cả nhóm không ai kịp trở tay.
Nhưng tôi lại không cảm thấy hả hê.
Tôi bình thản đưa mắt nhìn từng khuôn mặt trước mặt. Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt đậm nét kiều diễm của Ninh Lan.
Kiếp trước, tôi coi cô ta là người bạn tốt nhất. Nhưng tôi đã quên mất, cô ta và Kỷ Ứng Kỳ là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Bình thường cô ta luôn đứng ra bảo vệ tôi, tỏ ra trượng nghĩa biết bao.
Nhưng vào thời khắc then chốt, nhát d.a.o đ.â.m sau lưng tôi của cô ta lại sâu và đau đến nhường nào.
Ninh Lan bị ánh mắt tôi nhìn đến mức có chút không tự nhiên. Cô ta vô thức liếc nhìn Kỷ Ứng Kỳ.
Thấy anh ta đang chăm chăm nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng, hàm cắn chặt, cằm gồng lên.
Ánh mắt Ninh Lan tối đi trong chốc lát.