Đi trên con đường ngày xưa đến trường.
Ánh hoàng hôn trải dài, trái tim tôi mềm mại lạ thường.
Đêm cuối cùng ở nhà Trần Chi Lan.
Sau khi người lớn đã ngủ say, Trần Chi Lan nhắn tin WeChat cho tôi.
"Hôm nay em đi đâu với mẹ anh thế?"
"Khu vui chơi cũ."
Anh không trả lời nữa.
Một lát sau, anh gõ cửa phòng tôi.
Trần Chi Lan ngượng ngùng: "Anh đến để xin lỗi em."
"Lại xin lỗi chuyện gì nữa?"
"Chuyện bỏ em lại ở khu vui chơi, suýt chút nữa thì gây ra chuyện lớn, anh thật sự xin lỗi em."
"Sao anh không nhắn tin nói luôn?"
Trần Chi Lan rất nghiêm túc: "Chuyện xin lỗi, phải nói trực tiếp mới thể hiện được thành ý. Anh nghĩ rằng, mọi con chữ hay lá thư đều không thể chân thành bằng việc đối diện nhau."
Thảo nào, ba năm qua, dù bị tôi từ chối bao nhiêu lần, anh vẫn kiên trì đến tận Bắc Kinh tìm tôi.
Anh đang thực hiện đúng nguyên tắc của mình.
Tôi nói: "Ngày mai em phải về Bắc Kinh rồi."
"Ừ." Anh nhìn tôi đầy luyến tiếc: "Đợi thêm nửa năm nữa thôi, tháng Chín anh cũng sẽ đến đó."
Ba năm trước, anh đã hứa sẽ đi học thạc sĩ ở Bắc Kinh, và giờ anh đã thực hiện được lời hứa đó.
"Trần Chi Lan."
"Hử?"
"Anh vào đây đi."
Anh bước lên một bước, đi vào phòng ngủ của tôi.
Tôi đóng cửa phòng và tắt đèn.
Bóng tối đột ngột ập đến khiến cả hai chúng tôi đều không mở nổi mắt.
Tôi hỏi: "Nếu em đẩy anh, anh có ngã không?"
"Có," Trần Chi Lan khẽ nói bên tai tôi: "Chỉ cần là em, bảo anh nằm đâu anh sẽ nằm đó."
Thế là, cả đêm chúng tôi thức trắng.
Ngày hôm sau, Trần Chi Lan vẫn còn đang ngủ say.
Tôi tắt chuông báo thức của anh, kéo vali chuẩn bị ra ga.
Trước khi đi, tôi chợt nhớ ra mấy hôm trước đã nhờ anh mua cho một đôi giày.
Tiền vẫn chưa trả cho anh.
Giá bao nhiêu nhỉ?
Hình như là hai trăm năm mươi tệ.
Vừa hay tôi có tiền mặt, liền đặt lên đầu giường anh.
Tôi ngủ một giấc ngon lành trên tàu cao tốc.
Tỉnh dậy thì thấy điện thoại tôi gần như bị tin nhắn WeChat của Trần Chi Lan làm cho nổ tung.
"Trình Tri Tri!! Em có ý gì hả!! Lại bỏ đi không một lời???”
“Em muốn anh phát điên sao?? Ha ha, em đúng là biết cách sỉ nhục người khác!”
“Hai trăm năm mươi tệ! Kiếp trước anh nợ em, kiếp này bị em dày vò! Ông đây lập tức lên Bắc Kinh tìm em tính sổ!!”
“Thôi được rồi, anh nghĩ thông suốt rồi, hai trăm năm mươi tệ thì hai trăm năm mươi tệ. Chỉ cần em vui là được, anh cái gì cũng chịu :)"
Anh trải qua cả một quá trình từ tức giận, đến tự dỗ dành bản thân.
Thật là chu đáo, không cần tôi phải dỗ dành gì cả.
Thế là tôi chụp ảnh đôi giày rồi gửi cho anh: "Cảm ơn anh đã mua giày giúp em."
Trần Chi Lan: ……
"Thì ra là ý này, xin lỗi đã làm phiền, những tin nhắn trước đó...Không phải anh gửi đâu, điện thoại bị con Golden nhà hàng xóm tha đi rồi."
Tôi: "Hì hì."
"Vậy... bây giờ chúng ta?"
"Đừng nghĩ nhiều, người lớn cả rồi."
Trần Chi Lan: "TvT."
Trở lại trường, cuộc sống của tôi dần đi vào nề nếp.
Ngày nào Trần Chi Lan cũng nhắn tin cho tôi, thỉnh thoảng lại gửi đồ ăn vặt và quần áo đến.
Anh sợ tôi lại "bỏ trốn" theo người khác, nên cứ ba ngày hai bữa lại khăn gói lên Bắc Kinh, dù sao thì học kỳ hai năm tư anh cũng rảnh rỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-danh-danh-cua-anh-ay/chuong-9.html.]
Bạn cùng phòng của tôi đều đã quen mặt anh.
Thậm chí còn bị anh mua chuộc, ra sức khen ngợi anh.
Một buổi tối, trong buổi trò chuyện đêm khuya ở phòng ký túc xá, đứa bạn giường dưới đột nhiên ngồi bật dậy.
"Chết rồi c.h.ế.t rồi, Tri Tri ơi, có một chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với cậu!"
"Chuyện gì vậy?"
"Cái lá thư mà tôi đưa cho cậu trước đây ấy, thật ra là do cái tên trúc mã kia của cậu viết đấy!"
Tôi khựng lại một chút.
Cô ấy sợ tôi không nhớ ra, vội nói: "Cuối năm ngoái, tôi chẳng phải đưa cho cậu một lá thư sao? Lúc đó tôi không nói ai gửi, vì cậu bảo không nhận bất cứ thứ gì từ Trần Chi Lan..."
Cô ấy hơi áy náy, giải thích: "Tôi vốn cũng không muốn giúp đâu, nhưng hôm đó trời lạnh thật, lại còn có tuyết rơi nữa, mà lúc đó cậu lại đi thực tập xa, không có ở trường.”
“Trần Chi Lan không biết, anh ấy đợi cậu ở dưới ký túc xá mình lâu lắm, trông tội nghiệp cực."
"Tôi nhớ chuyện này," một đứa bạn cùng phòng khác nói: "Lúc đó cả tầng ký túc xá đều bàn tán về anh ta, dù sao trường mình cũng hiếm có tên nào đẹp trai như thế."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi ngẩn người: "Sau đó thì sao?"
"Anh ấy không đợi được cậu, trông rất thất vọng, nhờ tôi đưa lá thư đó cho cậu... nhưng tôi không dám nói thật, chỉ bảo là của một bạn nam khoa bên cạnh gửi.”
“Xin lỗi cậu nha Tri Tri, tôi cũng không biết trong thư viết gì, có gây ra hiểu lầm gì cho hai cậu không?"
Tôi im lặng rất lâu.
Thật ra, tôi đáng lẽ đã phải nhận ra.
Chữ của Trần Chi Lan, tôi rất quen thuộc.
Nhưng bạn cùng phòng lại nói là của một bạn nam khoa bên cạnh, nên tôi không nghĩ nhiều.
Đó là tháng thứ hai sau khi ba tôi qua đời.
Trần Chi Lan biết tin này vào ngày hôm đó.
Trong thư chỉ viết một câu: "Em vẫn còn có anh."
Đông qua xuân tới, xuân về hoa nở.
Từ chỗ Chương Chương, tôi nghe được vài chuyện.
La Tùng thi đỗ nghiên cứu sinh, nhưng trong thời gian công bố kết quả lại bị tố cáo.
Cô ta có nhiều kẻ thù, trước đây từng có những phát ngôn không đúng mực, tất cả đều có ảnh chụp màn hình làm bằng chứng.
Kết quả trúng tuyển của cô ta bị hủy bỏ.
Trình Phóng lại tìm gặp tôi vài lần, nhưng đều bị tôi thẳng thừng từ chối.
Anh ta cũng thi nghiên cứu sinh, nhưng bị đánh trượt ở vòng phỏng vấn.
Nghe nói anh ta muốn tìm mối quan hệ để vào làm ở một công ty lớn tại Bắc Kinh, nhưng lại chẳng có mấy người bạn chân thành, chẳng ai nguyện ý giúp đỡ anh ta.
Những chuyện sau này của họ, tôi không còn rõ nữa.
Tháng Năm, khi luận văn tốt nghiệp gần hoàn thành, Trần Chi Lan lại tìm đến tôi.
Trước khi lên đường, anh một lần nữa bày tỏ tình cảm.
"Lại đến mùa hoa dành dành rồi."
"Vâng."
"Trước đây, em từng tặng anh hoa dành dành, thật ra anh rất thích. Trình Tri Tri, em có thể làm bạn gái anh không?"
Tôi nói: "Anh xuống xe ở ga Tây Bắc Kinh, nếu em xuất hiện ở cửa ra, thì đó là em đồng ý. Nếu em không thấy em, vậy thì anh vẫn phải cố gắng thêm nữa."
Bốn tiếng sau.
Trần Chi Lan vừa bước ra khỏi cổng ga đã nhìn thấy tôi, đôi mắt anh sáng bừng lên.
Tôi mỉm cười với anh.
Anh vui sướng hệt như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi ngây ngô, vượt qua biển người, chạy về phía tôi.
"Bé ơi~" anh gọi một cách ngọt ngào.
Trước đây bảo anh gọi, anh không chịu gọi, bây giờ xác nhận quan hệ yêu đương rồi, ngược lại lại gọi nghe thật ngọt ngào.
"Bé ơi, em có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau ạ?"
"Còn nữa."
“Hử?"
"Mười hai năm trước, ngày này, cô bé Tri Tri mười tuổi đeo cặp sách, đến thành phố—Và quen biết anh, cũng mười tuổi."
Trần Chi Lan lấy ra một cánh hoa ép khô làm dấu trang sách.
Vẫn là cánh hoa năm xưa tôi tặng anh.
Ép thành hoa khô rồi, mới có thể giữ được lâu dài.
"Mười hai năm vui vẻ. Trình Tri Tri, anh mãi yêu em."
(Hết)