Trình Phóng tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
"Tôi đến muộn, mọi người đang chơi trò gì thế?" Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi mỉm cười.
"Thật hay thách, cậu chơi không?"
"Chắc chắn rồi."
Trình Phóng nhập cuộc chơi.
Anh ta chọn thử thách và yêu cầu uống rượu giao bôi với một bạn nữ có mặt ở đó.
Ánh mắt anh ta hướng về phía tôi: "Trình Tri Tri."
Mọi người xung quanh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Tôi đứng lên một cách tự nhiên, cầm ly rót đầy rượu rồi khoác tay Trình Phóng.
Khi hai ly rượu sắp chạm nhau, Trần Chi Lan đột ngột giật lấy ly của tôi.
"Trình Tri Tri bị dị ứng với rượu."
Nói rồi, anh ta uống cạn ly, ánh mắt đầy thách thức nhìn Trình Phóng.
Ai cũng nhận ra sự căng thẳng giữa hai người họ.
Ngày xưa thân thiết bao nhiêu, bây giờ lại lạnh lùng bấy nhiêu.
Hai tiếng đồng hồ sau đó, tôi trò chuyện cùng Chương Chương và Trình Phóng.
Trần Chi Lan dù được mọi người vây quanh vẫn tỏ ra bồn chồn, không yên.
Anh ta liên tục uống hết ly này đến ly khác, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía tôi.
Có vẻ như anh ta đã quên mất tửu lượng kém của mình.
Đúng như dự đoán, khi bữa tiệc tàn, anh ta đã say mềm.
Trình Phóng nói với tôi: "Muộn rồi, Tri Tri này, hay là tôi đưa em về nhé."
"Vâng ạ..."
Tôi còn chưa nói hết câu, Trần Chi Lan đã chạy tới chỗ chúng tôi.
"Trình Tri Tri!! Em lại muốn bỏ mặc tôi sao??"
Anh ta nói to đến mức ai không bị điếc cũng nghe thấy.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều im lặng quay sang nhìn tôi.
Cảm ơn anh nhé, Trần Chi Lan.
Giờ phút này, tôi chỉ ước có cái lỗ nào đó để chui xuống cho xong.
Trần Chi Lan say khướt, miệng luyên thuyên không ngừng.
"Ba năm trước em đã bỏ rơi tôi rồi, bây giờ còn muốn bỏ rơi tôi nữa? Tôi giữ mình vì em, vậy mà em quay ngoắt đi theo thằng khác?"
Anh ta chỉ tay vào Trình Phóng, vẻ mặt đầy ấm ức, mắt rơm rớm nước: "Cái thằng này là đồ lừa đảo! Bao nhiêu năm nay cậu ta luôn cố tình chia rẽ chúng ta, vậy mà tôi còn coi cậu ta là anh em tốt."
Trình Phóng đẩy kính: "Trần Chi Lan, cậu say rồi, đừng có nói linh tinh."
"Tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết!"
Anh ta trợn mắt nhìn Trình Phóng: "Chuyện năm đó mày làm, mày không nhớ hả?”
“Mày bảo Trình Tri Tri cá cược với La Tùng để tán tỉnh tao. Mày nói cô ấy không thật lòng thích tao, nên tao mới cố tình tránh mặt cô ấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-danh-danh-cua-anh-ay/chuong-6.html.]
“Mày nói muốn đi học đại học ở miền Nam, kết quả lại lén lút điền cùng nguyện vọng với Trình Tri Tri!”
“Còn nữa, mày biết rõ hộp sữa trên bàn tao là Trình Tri Tri để, vậy mà mày còn cấu kết với La Tùng lừa tao, bảo là La Tùng cho!"
Những điều anh ta nói, tôi hoàn toàn không hay biết.
Tôi cũng như bao người khác, há hốc mồm kinh ngạc hóng chuyện.
Trình Phóng cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sự thâm hiểm.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Đúng vậy, tôi đã lừa cậu. Nhưng cậu lại dễ dàng mắc bẫy như thế, chứng tỏ cậu cũng chẳng tin tưởng gì Trình Tri Tri cả."
Trần Chi Lan khẽ run lên.
Câu nói đó đã chạm đúng vào nỗi đau của anh ta.
Anh ta buồn bã nhìn tôi: "Xin lỗi, tôi..."
Tôi cái gì mà tôi.
Tôi không muốn trở thành đề tài bàn tán của người khác nữa!
Tôi kéo tay áo Trần Chi Lan: "Xe đến rồi, nhanh đi thôi."
Tôi vừa kéo vừa đẩy anh ta vào xe.
Chắc chắn là sau này tôi sẽ không bao giờ tham gia buổi họp lớp này nữa.
Ba mẹ Trần Chi Lan đã ngủ say.
Tôi dìu Trần Chi Lan vào nhà, anh ta lại lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây quấn lên đầu.
"Tri Tri xem này, mũ của tôi."
"Đừng có nghịch nữa, mau uống thuốc giải rượu đi."
"Không uống! Yêu nhau ba năm, bạn gái hết lần này đến lần khác ngoại tình, cứ để tôi say c.h.ế.t đi, biết đâu say rồi cô ấy lại thương tôi."
Cái giọng điệu sến súa, trẻ trâu gì thế này.
Nhưng mà anh ta thảm đến mức này cơ á?
Tôi nói: "Anh có say c.h.ế.t ở đây thì cô ấy cũng không thấy đâu, không đáng."
"Sao lại không thấy?"
Trần Chi Lan kéo chặt cái "mũ xanh" lên đầu, vẻ mặt ấm ức chỉ vào tôi.
"Chẳng phải em đang ở đây sao?"
Tôi nói: "Anh say quá rồi, nhận nhầm người rồi."
"Không sai, em là Trình Tri Tri, bạn gái ba năm của tôi."
"Chúng ta ở bên nhau từ bao giờ?"
"Từ cái ngày mà chúng ta ngủ với nhau ấy, cho đến tận bây giờ."
Tôi: ………………
Sự im lặng của tôi vang dội đến mức như muốn nổ tung.
Tiếp theo là khoảnh khắc nhìn nhau không nói gì.
Một lúc lâu sau, Trần Chi Lan liếm môi, có chút ngập ngừng: "Lẽ nào… em không nghĩ vậy sao?"
CPU của tôi như muốn cháy hết.
Chắc là Trần Chi Lan cũng vậy.