Hoa Dành Dành Của Anh Ấy

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này, anh ta thật sự đã đi rồi.

Tôi xách một đống hoa quả đi tính tiền.

Ông chủ nhìn tôi thêm vài lần.

"Cô bé xinh đẹp, nhìn cô có vẻ quen quen."

"Cháu mặt đại trà mà."

"Cô xinh đẹp thế này, làm sao có thể mặt đại trà được," ông ta tặc lưỡi, khẳng định, "Tôi chắc chắn đã gặp cô ở đâu đó rồi."

Việc ông ta không nhận ra tôi là chuyện bình thường.

Tôi đã thay đổi rất nhiều.

Qua tuổi dậy thì, tôi đã gầy đi một vòng lớn, ở thành phố bao nhiêu năm, da cũng đã trắng hơn.

Tôi không còn là cô gái thôn quê đen nhẻm, mũm mĩm ngày nào nữa.

Mới đây trong cuộc bình chọn hoa khôi của trường, tôi còn đạt được danh hiệu "Hoa khôi Khoa Truyền thông".

À đúng rồi.

Trần Chi Lan còn xuất hiện trong bài đăng bình chọn đó.

Anh ta nói: "Hoa khôi gì chứ? Mấy người khoa Truyền thông mắt có vấn đề à??"

Trả tiền xong, tôi xách hoa quả đi.

Vừa đẩy cửa ra, một ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào lưng tôi.

"Mua nhiều thế này, định đi đâu đấy?"

Trần Chi Lan không đi.

Anh ta dường như đã đợi tôi rất lâu rồi.

Tôi không để ý đến anh ta, đẩy nhanh bước chân.

Anh ta nhanh chóng đuổi kịp, rồi chặn trước mặt tôi.

Giật phăng chiếc mũ lưỡi trai của tôi xuống.

"Đùa giỡn tôi vui lắm hả, Trình Tri Tri?"

Ừ, vui.

Tôi muốn nói như vậy, nhưng rõ ràng là không thể.

Trần Chi Lan chế nhạo: "Ba năm không gặp, câm rồi à?"

Không câm, không câm.

Tôi nhàn nhạt cười: "Chào Trần Chi Lan, lâu rồi không gặp."

Dù sao cũng không trốn được, dứt khoát dũng cảm đối mặt thôi.

Nhưng Trần Chi Lan không cười nổi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Anh ta dường như muốn nhìn thấu tôi.

Đôi mắt hơi đỏ và bàn tay run rẩy đã phản bội anh ta.

Không biết đã qua bao lâu như vậy.

Lâu đến nỗi người đi đường đều nhìn chúng tôi.

Trần Chi Lan cuối cùng cũng cúi đầu, giúp tôi xách hành lý.

Suốt dọc đường, cả hai chúng tôi đều không nói gì.

Bước chân Trần Chi Lan rất nhanh, không có ý chờ tôi.

Tôi kéo vali hành lý, tụt lại phía sau.

Tôi không nhịn được lên tiếng: "Trần Chi Lan, anh đi chậm một chút."

Trần Chi Lan khựng lại một chút.

Trước đây cũng vậy.

Anh ta đi phía trước, tôi theo sau, gọi "Trần Chi Lan Trần Chi Lan".

Cảm giác này, lâu lắm rồi.

Trần Chi Lan mất kiên nhẫn: "Chân em ngắn lắm à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-danh-danh-cua-anh-ay/chuong-3.html.]

Nhưng bước chân anh ta rõ ràng chậm lại.

"Chân anh dài, chân anh dài nhất," tôi không khách khí đáp trả: "tiếc là chỗ cần lớn lại không lớn."

Lời nói vừa thốt ra, ý nghĩa khác liền nảy sinh.

Tôi đang ám chỉ sự rộng lượng của anh ta.

Nhưng... Trần Chi Lan hiểu lầm rồi.

Anh ta quay đầu lại, môi mím chặt, trên mặt ba phần xấu hổ phẫn nộ, còn lại toàn bộ là vẻ khó tin.

"Đây chính là lý do em không từ mà biệt?!"

Tôi: ...

Tình hình rất không ổn.

Anh ta kéo tôi vào cầu thang, không chịu buông tha, nhất quyết bắt tôi giải thích câu nói lúc nãy một cách chi tiết.

Tôi giơ tay: "Chẳng có gì phải giải thích cả, chỉ là nghĩa đen thôi."

"Chắc chắn là em nhớ sai rồi, hôm đó em cũng uống say mà."

"Thì tùy, cái này không quan trọng."

"Đây là chuyện rất quan trọng!" Mặt Trần Chi Lan đỏ lên, chắc là tức giận, "Không được, tôi phải chứng minh bản thân."

Tôi vừa định hỏi anh ta muốn chứng minh thế nào, thì thấy Trần Chi Lan đặt tay lên khóa quần.

Tôi ngẩn ra.

"Anh không phải chứ...?"

Ai lại đi cởi đồ ngay trong ngày tái ngộ chứ?

Biểu cảm của Trần Chi Lan cho thấy anh ta rất nghiêm túc, đây là một ván cược danh dự.

Chỉ trong một thoáng.

Khóa quần của anh ta đã được mở.

Đúng lúc này, ba mẹ Trần Chi Lan mở cửa nhà.

"Là Tiểu Tri đến rồi à?"

Trần Chi Lan cứng đờ.

Tôi nhanh như chớp đứng chắn trước mặt anh: "Chào chú dì! Con vừa mới đến ạ!"

"Gặp Trần Chi Lan rồi hả? Thằng nhóc đó nói xuống lầu mua trái cây, mua cả tiếng đồng hồ, nhất quyết không chịu lên, cứ đợi con."

Tôi khựng lại một chút, quay đầu, áo khoác của Trần Chi Lan đã mặc chỉnh tề.

Vào nhà, chú Trần thuận miệng hỏi: "Hai đứa vừa nãy ở ngoài lề mề gì vậy?"

Cả tôi và Trần Chi Lan đều im lặng.

Dì Trần nói: "Bọn trẻ lâu ngày không gặp, chắc chắn có chuyện riêng muốn nói."

"Vâng ạ." Tôi vội vàng gật đầu: "Con với anh trai lâu lắm rồi không gặp nhau."

Trần Chi Lan: "Ai là anh trai em? Đừng có gọi bậy."

Lời vừa dứt, anh ta đã bị dì Trần véo cho một cái.

"Sau này nhà chúng ta chính là nhà của Tiểu Tri, con bé là em gái con, con chính là anh trai nó."

Trần Chi Lan ngây người.

"Con không muốn làm anh trai cô ấy! Con và Trình Tri Tri thực ra là—"

Dì Trần cắt ngang lời anh ta: "Ít lảm nhảm thôi, mẹ đi nấu cơm đây."

Nhưng tôi có chút tò mò. Trần Chi Lan muốn nói gì?

Ba năm nay, tôi và anh ta dường như không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.

Anh ta không thể nào kể chuyện ba năm trước cho chú dì biết được?!

Không được, tôi phải ngăn anh ta lại.

Tôi ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt nguy hiểm của Trần Chi Lan.

Tôi cười hì hì: "Chào anh trai nhé."

Trần Chi Lan: ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận