Hoa Dành Dành Của Anh Ấy

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa đông năm ngoái, ba tôi qua đời vì bệnh.

Theo di nguyện của ông, tang lễ được tổ chức đơn giản, chỉ thông báo cho một vài đồng đội cũ.

Chú Trần cao lớn vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, nhưng lại lau nước mắt trong lễ truy điệu.

Dì Trần nói với tôi, sau này Tết cứ đến nhà chú dì ăn Tết.

Dù sao hồi nhỏ tôi cũng toàn ăn cơm nhà chú dì mà lớn lên.

Họ không nói cho Trần Chi Lan biết.

Trần Chi Lan thời gian đó đang chuẩn bị cho cuộc thi.

Đến cuối tháng mười hai, anh ta mới biết tin ba tôi qua đời.

Tôi đã hai mươi tuổi, đây không tính là nhận nuôi, cũng không có bất kỳ quan hệ huyết thống hay pháp lý nào.

Cho nên, tôi và Trần Chi Lan, cũng không thể xem là anh em thật sự.

Tôi cũng có thể không gọi anh ta là anh trai.

Nhưng tôi chỉ muốn nhìn vẻ mặt Trần Chi Lan tức giận mà không làm gì được.

Trên bàn ăn đêm giao thừa, tôi trò chuyện với chú dì.

Dì Trần hỏi: "Tiểu Tri, bạn trai khoa văn của con đâu?"

Trần Chi Lan khựng đũa.

Tôi: "Chia tay rồi ạ."

"Hả? Tháng trước không phải vẫn còn quen nhau sao? Dì còn định mời cậu ấy đến nhà mình ăn cơm, để chú dì xem mắt giúp con nữa chứ."

"Cảm ơn dì, nhưng tụi con chia tay được nửa tháng rồi ạ."

"Không sao không sao," Dì Trần sợ tôi buồn: "Ở chỗ dì có nhiều cậu đẹp trai trẻ tuổi lắm, để dì giới thiệu cho con nhé."

"Mẹ!" Trần Chi Lan lớn tiếng cắt ngang, ném đũa: "Cá nấu mặn quá!"

Dì Trần trợn mắt: "Thích ăn thì ăn, không thích thì lần sau tự nấu."

Rồi dì tiếp tục trò chuyện với tôi về chuyện bạn trai.

Tôi cười đáp: "Con không kén chọn ngoại hình đâu dì, quan trọng là người tốt thôi. Con thích người hiền lành, khiêm tốn, chứ không ưa mấy người kiêu căng tự phụ."

"Dì hiểu ý con rồi, con thích kiểu người hoàn toàn trái ngược với thằng Lan nhà dì."

Trần Chi Lan bực bội quăng mạnh đôi đũa xuống bàn: "Trình Tri Tri, em đừng có quá đáng!"

Tôi giả bộ ngạc nhiên hỏi lại: "Ủa sao anh trai lại nói thế? Anh không muốn em tìm cho anh một cậu em rể ngoan ngoãn hiền lành à?"

"Ai là anh em hả cái đồ quỷ quyệt xảo trá kia—"

Anh ta ngậm miệng, không dám nói tiếp.

Dù sao thì chuyện này cũng chẳng hay ho gì.

Bữa cơm tối kết thúc, người lớn lục tục đi nghỉ.

Tôi không muốn phải ở một mình với Trần Chi Lan nên vội vã trở về phòng ngủ phụ.

Đến khoảng hai giờ sáng, bụng tôi cồn cào. Tôi mò mẫm ra phòng khách tìm chút đồ ăn vặt.

Trong bóng tối, tôi men theo lối đi, bất cẩn vấp phải chân bàn trà.

Cơn đau khiến tôi nhăn mặt, theo phản xạ loạng choạng ngã về phía trước.

Tôi ngã nhào vào một thân hình cao lớn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trần Chi Lan cất giọng trầm thấp: "Em muốn tự mình tìm đến cái c.h.ế.t à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-danh-danh-cua-anh-ay/chuong-4.html.]

Hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào vành tai tôi, tôi có thể cảm nhận rõ mùi hương sữa tắm quen thuộc trên cơ thể anh ta.

Tôi cứng đờ người hỏi: "Sao giờ này anh còn chưa ngủ?"

"Tôi đang nghĩ về chuyện ban ngày."

"Chuyện gì cơ?"

"Chơi đùa với tôi vui lắm sao, Trình Tri Tri? Em vẫn chưa trả lời tôi."

Câu này thật khó trả lời.

Trong bóng tối, tôi chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng cao lớn của Trần Chi Lan.

Dáng người thẳng tắp, những đường nét cơ bắp thật quyến rũ.

Phải thừa nhận rằng, so với ba năm trước, Trần Chi Lan đã trưởng thành hơn nhiều.

Anh ta đã có thêm sự chính chắn, nhưng nét ngây ngô vẫn còn vương lại, đúng là cái tuổi đẹp nhất, có tất cả mọi thứ.

Tôi đáp: "Tôi không thể trả lời câu hỏi đó, bởi vì tôi chưa bao giờ 'chơi' anh."

Ba năm trước, tôi chỉ muốn tự cho mình một lời giải thích rõ ràng.

Sao có thể coi đó là 'chơi'?

Nhưng Trần Chi Lan không hiểu.

Anh ta khẽ "hừ" một tiếng lạnh lùng.

"Được thôi, Trần Chi Lan, nếu anh thực sự muốn biết câu trả lời…"

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi rộng lượng nói: "Vậy thì bây giờ để tôi 'chơi' thử xem sao?"

--------------

Hồi cấp hai và cấp ba tôi học ở thành phố.

Năm nay về thành phố ăn Tết, đương nhiên không thể bỏ lỡ buổi họp lớp.

Hôm đó khá nhiều người đến, tôi và bạn thân Chương Chương tìm một góc khuất ngồi.

Chương Chương khẽ hỏi: "Cậu và Trần Chi Lan vẫn còn giận nhau à?"

"Ừ, cũng gần như vậy."

Thực ra tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào nữa.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Đêm giao thừa, tôi chỉ muốn trêu tức Trần Chi Lan một chút, nên buột miệng nói muốn "chơi" thử xem.

Chỉ là nói đùa thôi mà, ai nghe chẳng hiểu.

Nhưng Trần Chi Lan im lặng mất năm giây, rồi đột nhiên, anh ta nghiêm túc đáp: "Được."

Câu nói của tôi như đ.ấ.m vào bịch bông, chẳng có tác dụng gì.

"Đùa thôi mà," lúc đó tôi vội chữa cháy: "Tôi... tôi hết thích anh từ lâu rồi."

Trong bóng tối, vẻ mặt Trần Chi Lan thoáng chút buồn bã.

Mấy ngày sau đó, tôi và anh ta hầu như không nói chuyện với nhau.

Mạch suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi Trần Chi Lan xuất hiện.

Ngay lập tức, một đám người vây quanh lấy anh ta.

Đây cũng là "đặc quyền" mà Trần Chi Lan luôn có.

Ngày còn đi học, anh ta đã là tâm điểm chú ý của mọi người rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận