Chương Chương chỉ tay về phía cô gái đang ngồi cạnh Trần Chi Lan: "Cậu còn nhớ La Tùng không? Hoa khôi trường mình năm xưa đấy."
"Ừ, tôi nhớ."
"Hình như dạo này cô ấy và Trần Chi Lan thân thiết lắm."
Vừa dứt lời, cô gái trẻ trung xinh đẹp đã tựa sát vào Trần Chi Lan ngồi xuống, còn ân cần rót nước cho anh ta.
Cả đám bạn học liền trêu ghẹo: "Ôi, đúng là cặp đôi trai tài gái sắc!"
"Hai người quen nhau bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa thành đôi à?"
"Đúng vậy đó, hay là tụi này dọn cả phòng đăng ký kết hôn đến cho hai người luôn cho tiện?"
Trần Chi Lan không hề mỉm cười.
La Tùng lại tỏ ra rất vui vẻ: "Ôi, mọi người đừng có trêu chọc lung tung thế."
Bỗng có người lên tiếng: "À đúng rồi, tớ nhớ hồi đó Trình Tri Tri cũng suốt ngày lẽo đẽo theo sau Trần Chi Lan mà."
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía tôi.
"Trình Tri Tri thích Trần Chi Lan, chuyện đó ai mà không biết," một người cười nói.
Tôi cũng cười nhạt: "Chuyện xưa rồi. Tình yêu cần phải xứng đôi vừa lứa, tôi đã từ bỏ từ lâu rồi."
Ý tôi là, tôi tự biết mình không xứng với anh.
Trần Chi Lan nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc như dao.
Anh ta dường như muốn nói điều gì đó.
La Tùng nhanh nhẹn chen vào trước: "Trình Tri Tri, đáng lẽ cậu nên hiểu rõ chuyện này từ lâu rồi mới phải. Lan Lan đã từ chối cậu bao nhiêu lần rồi? Nếu cậu bỏ cuộc sớm hơn, có lẽ đã không bị cậu ấy ghét đến vậy."
Tôi chỉ khẽ cười: "Ừ."
"Nghe nói Trần Chi Lan sắp được tuyển thẳng vào nghiên cứu sinh của đại học Q rồi đúng không? Trường top 1 cả nước đó. Trình Tri Tri, đừng có mơ tưởng nữa, không với tới đâu."
Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên.
Trần Chi Lan nổi giận, đập mạnh chiếc cốc xuống bàn: "Cô có thể im miệng được không hả?"
Đôi mắt hạnh nhân của anh giận dữ trừng trừng nhìn La Tùng.
Không khí trong phòng riêng bỗng chốc trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
La Tùng mặt đỏ gay: "Anh Lan, anh làm sao vậy? Chẳng phải anh ghét Trình Tri Tri nhất sao..."
"Tôi ghét nhất là cô."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trần Chi Lan cởi phăng chiếc áo khoác ngoài, ném xuống đất.
"Cái áo này vừa nãy cô chạm vào rồi đúng không? Tôi không cần nữa. Sau này tránh xa tôi ra. Tránh xa cả Trình Tri Tri nữa."
La Tùng nghẹn lời, không nói được gì.
Sự cố nhỏ vừa rồi không làm ảnh hưởng đến niềm vui hội ngộ của mọi người.
Một lát sau, không khí lại vui vẻ trở lại.
Mọi người bắt đầu chơi trò chơi.
Trò "Thật hay Thách", vòng đầu tiên đã chọn trúng Trần Chi Lan.
Anh chọn "Thật".
"Đến giờ, cậu đã hẹn hò với bao nhiêu cô gái rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-danh-danh-cua-anh-ay/chuong-5.html.]
Trần Chi Lan đáp: "Một người."
Chương Chương ghé sát tai tôi thì thầm: "Anh ta từng yêu á? Khi nào vậy? Cậu có biết chuyện này không?"
Tôi lắc đầu: "Chắc là yêu hồi còn ở trường thôi."
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, anh ta chỉ yêu một người thôi sao? Chuyện này khó tin quá.
Một người bạn học tặc lưỡi: "Có ảnh không? Muốn biết người đẹp nào mà vinh hạnh được cậu để mắt tới vậy."
Trần Chi Lan nói: "Đó là một câu hỏi khác rồi."
Trò chơi tiếp tục.
Chẳng mấy chốc, lại đến lượt Trần Chi Lan.
Anh vẫn chọn "Thật".
"Nụ hôn đầu của cậu là khi nào?"
“Kỳ nghỉ đông năm nhất đại học."
Tôi suýt chút nữa phun cả ngụm coca ra ngoài.
Vậy chẳng phải là với tôi sao...
Trần Chi Lan nghiêng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt dịu dàng như nước.
Trò chơi diễn ra vô cùng náo nhiệt, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
"Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn."
Một chàng trai đeo kính thư sinh đứng ở cửa.
Anh ta vừa xuất hiện, cả người Trần Chi Lan như dựng hết gai lên.
Anh ta tên là Trình Phóng, vốn là bạn thân nhất của Trần Chi Lan.
Nhưng, anh ta từng tỏ tình với tôi.
Việc Trình Phóng thích tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy khó tin.
Trong lòng tôi, anh ta và Trần Chi Lan là cùng một kiểu người.
Gia đình có điều kiện, học giỏi, rất được các bạn nữ yêu thích.
Cho nên mới có thể trở thành anh em với Trần Chi Lan.
Trước đây, khi tôi lẽo đẽo theo sau Trần Chi Lan, Trình Phóng thường đứng bên cạnh cười.
Anh ta luôn rất ôn hòa, không giống Trần Chi Lan, như một người không biết nổi nóng vậy.
Trình Phóng cũng học đại học ở Bắc Kinh.
Sau khi tôi "say goodbye" với Trần Chi Lan, Trình Phóng đã tìm đến tỏ tình với tôi.
Anh ta nói, đã thầm thích tôi từ hồi cấp ba rồi.
Tôi vừa ngạc nhiên, vừa từ chối anh ta.
Đến tận bây giờ, Trình Phóng vẫn thỉnh thoảng gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
Chương Chương hỏi: "Cậu có biết chuyện hai người kia nghỉ chơi với nhau không?"
"Tôi nghe loáng thoáng rồi, nhưng không rõ nguyên nhân."
"Họ đã không nhìn mặt nhau từ hồi năm nhất đại học rồi đấy, cậu cứ thử nghĩ kỹ xem." Chương Chương liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.
Ngụ ý sâu xa của cô ấy có lẽ là chuyện này liên quan đến tôi.