Sau đó, Trình Phóng và La Tùng đã cấu kết để lừa anh.
Họ tạo một tài khoản QQ ảo, dùng ảnh đại diện và tên nick của tôi, dựng lên những đoạn tin nhắn giả.
Nội dung là tôi và La Tùng cá cược một nghìn tệ để tán đổ Trần Chi Lan.
Trần Chi Lan không thể tin vào mắt mình.
Anh ta chạy đến hỏi tôi có phải đang cá cược gì với La Tùng không.
Tôi ngơ ngác: "Không có chuyện đó mà."
Nhưng La Tùng lại nói với anh ta: "Trình Tri Tri chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết đâu, nói ra là thua cuộc rồi."
Trần Chi Lan vô cùng thất vọng.
Ngày nào tôi cũng lẽo đẽo theo sau anh, nhưng trong lòng chỉ xem anh như một bậc thang để đạt được mục đích một nghìn tệ.
Tôi càng cố chấp, anh ta càng bực bội.
Hơn nữa, Trình Phóng và La Tùng, mỗi người một mục đích riêng, đã hợp tác chặt chẽ với nhau.
Liên tục "thổi gió" vào tai anh ta.
Mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng leo thang.
Cơn "gió" độc hại ấy vẫn tiếp tục thổi đến tận khi chúng tôi vào đại học.
Trình Phóng học ở Bắc Kinh, ban đầu Trần Chi Lan còn nhờ Trình Phóng trông nom tôi.
Tháng đầu tiên, Trình Phóng nhắn tin WeChat cho anh ta: "Trình Tri Tri thân thiết với mấy cậu con trai trong trường lắm, chắc quên cậu rồi."
Trần Chi Lan vừa buồn bã vừa tức giận, hỏi: "Tôi có nên nhắn tin hỏi cô ấy không?"
"Tuyệt đối đừng! Trình Tri Tri thích kiểu người lạnh lùng, cậu chủ động là thua chắc."
Trần Chi Lan tin sái cổ, không còn chủ động tìm tôi nữa.
Hiểu lầm cứ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn... cứ thế lớn dần cho đến đêm giao thừa năm đó.
Nghe đến đây, tôi tò mò hỏi: "Tại sao hôm đó, anh đột nhiên lại chấp nhận tôi?"
"Vì em đã nói, em thích tôi từ rất lâu rồi."
Trần Chi Lan cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Nghe được câu đó, tôi rất vui, nên đã đưa ra một quyết định."
"Quyết định gì?"
“Cho dù đó chỉ là một trò cá cược, tôi cũng muốn em là người chiến thắng."
Trần Chi Lan nói, lần này đến lượt anh ta theo đuổi tôi.
Mỗi buổi sáng, anh ta đều nhắn tin cho tôi: "Chào buổi sáng, hôm nay lại là một ngày anh rất nhớ em!"
Tôi không trả lời.
Lúc tôi vào bếp hâm sữa, Trần Chi Lan hỏi: "Em đã thấy tin nhắn của anh chưa?"
"Thấy rồi."
"Vậy sao em không trả lời?"
Tôi ngáp dài: "Chúng ta ở cạnh nhau có một bức tường thôi mà, có gì cần phải trả lời đâu."
Ba ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, Chương Chương hẹn tôi đến nhà cô ấy, nói có một thứ muốn cho tôi xem.
Cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ.
Tôi có nhớ mang máng.
Năm tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã dùng chiếc điện thoại này quay rất nhiều video.
Tôi hỏi: "Cậu muốn cho tôi xem cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-danh-danh-cua-anh-ay/chuong-8.html.]
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Cậu còn nhớ đoạn video này không?"
Cô ấy mở một đoạn video. Đó là ngày trước kỳ thi đại học, "ảnh chụp chung" của tôi và Trần Chi Lan.
Lúc đó Trần Chi Lan đang đứng phía sau cười đùa với mọi người, tôi nhờ Chương Chương bí mật quay một đoạn video.
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, nụ cười ngơ ngác—
Khoan đã. Tôi trợn tròn mắt.
Chương Chương phấn khích: "Cậu cũng thấy rồi đúng không? Trần Chi Lan tự nhiên lọt vào khung hình kìa!!"
Đúng vậy. Không hề có bất kỳ sự chỉnh sửa nào.
Trong video, Trần Chi Lan liếc thấy tôi đang chụp ảnh, đột nhiên chen vào sát ống kính.
Tôi quay bao lâu, anh ta đứng đó bấy lâu.
Tôi của tuổi mười tám nói: "Ê con bạn thân, chụp cho tao xinh vào nhé!"
Chương Chương: "Gọi ba một tiếng rồi tao chụp cho mày xinh lung linh luôn!"
"Xéo!"
Lúc đó, nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, Trần Chi Lan mười tám tuổi khẽ nhếch khóe môi, một nụ cười dịu dàng thoáng qua.
----------------
Kỳ nghỉ bao giờ cũng ngắn ngủi.
Trước khi trở về Bắc Kinh, tôi cùng dì Trần đi chợ mua rau.
Khu vui chơi ngày xưa đã bị san phẳng, thay vào đó là những tòa nhà cao tầng mọc lên.
Đang đi, dì Trần chợt dừng lại: "Tri Tri à, con nhìn cái cột điện kia kìa!"
"Con thấy rồi ạ."
"Nó vậy mà vẫn chưa bị dỡ bỏ," dì Trần cười nói. "Năm mười tuổi, con bị bỏ lại ở khu vui chơi, một mình thằng bé đứng dưới cái cột này đợi con đấy."
"Hả? Anh ấy đợi con sao?"
"Ừ, thằng bé bỏ con ở đó rồi lại thấy áy náy, nhưng trong người không có tiền mua vé vào lại, đành phải đứng đây đợi con, nó cứ nghĩ con sẽ chạy ra."
"Nhưng con cũng đợi anh ấy."
"Đúng vậy, con đợi nó đến tối mịt, nó cũng đợi con đến tối mịt, cuối cùng không thấy con đâu, nó hoảng sợ, chạy đi tìm cảnh sát."
Nhớ lại chuyện xưa, dì Trần không khỏi bùi ngùi.
"Hôm đó thằng bé khóc sướt mướt, cứ tưởng thật sự làm lạc mất con rồi... Chớp mắt một cái, hai đứa đã lớn như thế này rồi."
Tôi lè lưỡi: "Dì ơi, thật ra con còn tưởng anh ấy bị đánh cho khóc ấy chứ."
Dì Trần: "Ủa, con không biết sao? Hôm đó thằng bé về nhà, quỳ sụp xuống đất, tự xin bị đánh đấy. Nhưng mà dì với chú cũng giận thật, nên lỡ tay đánh hơi mạnh..."
Bước qua cái cột điện ấy.
Tôi dường như thấy được hình ảnh Trần Chi Lan mười tuổi, bướng bỉnh đứng đó.
"Thật ra dì thấy," dì Trần nói tiếp: "Thằng bé Lan vẫn luôn thích con."
Tôi vội vàng xua tay: "Không có chuyện đó đâu ạ, anh ấy ghét con còn không kịp ấy chứ."
"Không phải đâu con, từ hồi cấp ba, ngày nào Lan Lan cũng đợi con đi học đấy."
"Là con cứ thích bám lấy anh ấy thôi mà."
Dì Trần cười: "Con ngốc này, con không hiểu đâu. Nếu Lan Lan không muốn con bám, con có mà tóm được nó?”
“Thật ra ngày nào nó cũng dậy sớm hơn con, cố tình lề mề, còn cố tình đi qua đi lại trước mặt con, đợi con chạy đến bám lấy đấy."
Thì ra lại có chuyện như vậy...