HỆ LIỆT: MIỆNG QUA TRỜI SINH 1 - ÂM NGÔN CHÚ
Chương 8
12.
Hà Húc chỉ tay vào tôi: "Mẹ ơi, chắc chắn là Hà Thanh Thanh đã nói bậy rồi. Chị ta có cái miệng quạ đen, mỗi lần chị ta nói điều gì thì nhất định sẽ ứng nghiệm."
Mẹ tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi, có vẻ chậm hiểu: "Mày nhất định muốn bà ngoại mày không yên ổn trên đường xuống Hoàng Tuyền sao?"
Bà ấy tức giận đến mức như thể tôi mới là người làm sai.
Người trong thôn đồng loạt tránh xa tôi, có người nhắc đến chuyện gà của em vợ trưởng thôn.
"Hình như trước khi gà nhà em vợ trưởng thôn ch// ết, Hạ Thanh Thanh đã nói gà nhà họ ồn ào quá, ch// ết hết một đêm thì tốt."
"Trời ơi, con bé này miệng độc quá, đúng là miệng quạ!"
Một số người từng đứng ra bênh vực nhà họ Ngô khi họ gây rối giờ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Bên ngoài trời mưa sấm sét kéo dài một lúc, rồi dần dần ngừng lại. Mẹ tôi cũng nở một nụ cười, đứng dậy, phủi bụi trên người: "Bà ngoại mày đã tha thứ cho tao, tối nay tao sẽ dẫn Hà Húc về Thâm Quyến, chuyện sau đó mày tự lo liệu nhé."
"Bà ngoại nuôi mày tám năm, mày cũng nên cố gắng một chút."
Tôi không hiểu bà ngoại tốt bụng như vậy, sao lại sinh ra mẹ tôi, một người con gái bất hiếu?
"Bà vui mừng quá sớm rồi, tôi đã nói ai cũng đừng mong ra khỏi đây, đừng mong rời khỏi cái thôn này."
Người bên cạnh vừa nói tôi là miệng quạ, giờ thấy mưa đã ngừng, cũng trở nên dạn dĩ hơn.
Cảm thấy trời mưa sấm sét tháng sáu tháng bảy đến bất ngờ, vừa rồi có chút trùng hợp.
13.
Có một cậu bé lớn hơn tôi vài tuổi, thay mặt người lớn mắng tôi: "Hà Thanh Thanh, đừng có mà không biết xấu hổ. Cậu tưởng cậu là ai chứ? Còn gì nữa mà không đi, tôi nhất định phải đi. Tôi xem cậu làm thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-mieng-qua-troi-sinh-1-am-ngon-chu/chuong-8.html.]
Khi cậu ta đang hùng hổ thì bên ngoài vang lên một tiếng "rầm" chấn động, có người hét lên: "Sạt lở đất rồi, sạt lở núi chặn đường thôn rồi!"
Tôi bình thản nhìn cậu ta, cậu ta nuốt nước bọt, hoảng hốt chạy ra ngoài: "Hà Thanh Thanh, mày là yêu quái, tao không sợ mày. Tao đi tìm người dạy dỗ mày."
Tôi liếc nhìn mẹ tôi và những người khác đang mặt mày tái mét: "Bà ngoại tôi trên đường về âm phủ khá cô đơn, không bằng các người đi cùng bà ấy có được không?"
Hà Húc hét lên: "Đó là bà ngoại mày, phải tự mày đi cùng bà ấy. Mẹ tao nói, bà ngoại mày ch// ết cũng tốt. Bà ấy ch// ết thì chúng ta mới có thể ở nhà đẹp."
Cậu ta vừa dứt lời, cậu bé vừa chạy ra ngoài đã dẫn theo một con ch.ó đen lớn quay lại.
Chỉ tay vào tôi, cậu ta hét lên với con ch.ó đen: "Vượng Tài, đi cắn ch// ết con yêu nữ này!"
Mọi người đều tránh sang một bên, con ch.ó đen to như một con bê, nghe lệnh chủ, nó lao về phía tôi.
Nhưng nó lại vượt qua tôi, lao vào người Hà Húc đang đứng bên cạnh, người cậu ta đầy mùi mỡ heo.
Con chó này không được huấn luyện chuyên nghiệp, thấy mùi tanh thì có phần điên cuồng.
Nó lao vào Hà Húc, nhưng không may lại cắn vào chỗ nhạy cảm của cậu ta, Hà Húc kêu lên một tiếng thảm thiết, mắt trắng dã rồi ngất đi.
Con chó không buông ra, nó cắn xé một miếng thịt mềm từ chỗ nhạy cảm của Hà Húc rồi nuốt xuống bụng.
Cậu bé dẫn chó vào hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, dưới đất chảy ra một vũng chất lỏng vàng vàng.
Mẹ tôi hét lên với những người đang ngẩn ra: "Cứu người đi, đứng đó làm gì?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Mọi người mới tỉnh lại, vội vàng khiêng Hà Húc đến trạm y tế của thôn, một số người biết chút y học cố gắng lấy từ miệng chó ra chỗ nhạy cảm của Hà Húc, xem có thể nối lại không.
Nhưng con ch.ó đã thoát khỏi tay mọi người và chạy mất, tôi lẩm bẩm: "Bà ngoại ơi, nhìn xem, qu//ỷ đòi nợ đã không còn khả năng sinh sản nữa rồi."