HỆ LIỆT: MIỆNG QUA TRỜI SINH 1 - ÂM NGÔN CHÚ
Chương 1
ẹ tôi sau khi nhận được tiền mai táng của bố đã đưa em trai tôi đi Thâm Quyến, để tôi lại cho bà ngoại.
Bà nói bố tôi bị tôi khắc ch// ết, tôi là trời sinh qu//ỷ đòi nợ.
Tôi nhìn em trai đang nằm trong lòng bà, trong lòng nghĩ, rõ ràng em trai mới là qu// ỷ đòi nợ, sao lại nói tôi là qu//ỷ đòi nợ chứ?
Từ ngày đó, tôi ít khi gặp mẹ, người trong thôn không biết tôi đã từng nói chuyện. Dù người lớn hay trẻ con đi ngang qua, đều gọi tôi là "người câm", một số đứa trẻ nghịch ngợm còn ném bùn vào tôi:
"Đồ con hoang, đồ không bố mẹ, mau cút đi, bọn tao không chơi với mày đâu."
Trẻ con có khái niệm thiện ác rất đơn giản, bà ngoại đã mắng rất nhiều lần nhưng cũng không có mấy tác dụng.
Hôm đó, khi bà ngoại vào nhà, tôi đang đứng bên bếp nhìn nồi. Bà từ trong túi vải của mình lấy ra một quyển sách giáo khoa tiếng Việt lớp một.
Bà xoa đầu tôi, âu yếm nói: "Thanh Thanh, hôm nay bà làm việc cho người ta, họ trả tiền công cho bà, bà dạy cháu học chữ nhé?"
Tôi lắc đầu, tôi không muốn học chữ, học chữ đâu có thú vị bằng đuổi kiến?
Bà ngoại bình thường hiền lành, đã nổi giận, ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Không muốn học chữ thì đừng ăn tối, khi nào muốn thì ăn."
Hai giờ sau, tôi tìm bà ngoại, tay chân múa may biểu thị tôi muốn học chữ, không phải tôi đã nghĩ thông suốt, mà tôi phát hiện nếu tôi thật sự không muốn học chữ, bà ngoại thật sự không cho tôi ăn, tôi đói bụng.
Bà ngoại thấy tôi đã hiểu ra, trên mặt bà có chút cười, vội vàng đi bới cơm cho tôi: "Bà biết Thnh Thanh nhất định nghe lời, ăn xong tối chúng ta sẽ học chữ."
Từ ngày đó, bà ngoại mỗi ngày dạy tôi một chữ, bà cũng không biết chữ nên đi hỏi hàng xóm.
Cứ như vậy, đến khi tôi lên tám tuổi đã có thể nhận biết hàng trăm chữ, tôi đã có thể giao tiếp bình thường với bà ngoại qua viết chữ, tôi có một tấm bảng viết mà tôi rất quý.
Đây là mẹ tôi khi chuyển nhà ở Thâm Quyến đã vứt đi như rác, bà ngoại đi giúp rồi lén lút nhặt lại cho tôi.
Bà ngoại biết tôi có thể nói, chỉ là không muốn mở miệng.
Bà nói với mọi người rằng tôi chỉ là quý nhân, nói chậm mà thôi.
2.
Vào buổi tối sinh nhật mười hai tuổi của tôi, bà ngoại đã nấu cho tôi một bát mì trường thọ rất lớn.
Trên những sợi mì làm từ lúa mì còn được để lên hai quả trứng ốp la vàng óng, và kèm theo hai ngọn rau xanh mướt, trông rất hấp dẫn.
Tôi ăn mà miệng chảy đầy dầu, vẫy tay ra hiệu cho bà ngoại cùng ăn cho nóng.
Bà ngoại mỉm cười nhìn tôi, không hề động đũa: "Ăn mì trường thọ, cháu gái của bà sẽ khỏe mạnh suốt đời, sống lâu trăm tuổi."
"Cháu đã mười hai tuổi rồi, cháu gái lớn của bà có điều ước sinh nhật gì không?"
Tôi cắn đầu đũa suy nghĩ một lúc, rồi lấy giấy và bút, viết từng chữ một: "Mong luôn ở bên bà, có một gia đình hạnh phúc."
Trong nhà, không khí ấm áp giữa bà cháu, bên ngoài cát bụi bay tứ tung, trời có vẻ sắp mưa.
3.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-mieng-qua-troi-sinh-1-am-ngon-chu/chuong-1.html.]
Tôi vừa húp mì thơm phức, vừa thắc mắc trong lòng, ai lại đến đây vào giờ này?
Nhà tôi bình thường cũng chẳng có mấy hàng xóm thân thiết, chỉ có một bà lão cô đơn nuôi một cô gái câm, người ta thường tránh xa, sợ dính phải rắc rối.
Tôi thò đầu ra, thấy mẹ tôi dẫn theo em trai bước vào, mệt mỏi đặt túi lên giường.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi cảm thấy rất vui, mẹ biết hôm nay là sinh nhật tôi, có phải đặc biệt về để mừng sinh nhật cho tôi không?
Mẹ cũng nhìn thấy tôi và bát mì trường thọ trước mặt, bà nhíu mày hỏi: "Hôm nay là sinh nhật của con sao?"
Em trai kéo tay mẹ: "Mẹ, con đói, con cũng muốn ăn trứng chiên."
Mẹ tôi không để ý đến em trai, chỉ chăm chăm nhìn tôi.
Tôi gật đầu, xác nhận hôm nay là sinh nhật của mình, trong lòng mong mỏi không biết mẹ có mua quà cho tôi không.
Nhưng lại tự phản bác, trong ấn tượng của tôi, mẹ chắc chắn không thể trở về để tổ chức sinh nhật cho tôi.
Đột nhiên mẹ tôi bước nhanh tới, tát tôi một cái thật mạnh, rồi khóc lóc thảm thiết: "Tao biết mà, tao biết mà, cái đứa xúi quẩy này đã hại tao! Tại sao mày không đi c.h.ế.t đi?"
Tôi bị cái tát này làm cho choáng váng, mặt tôi nhanh chóng sưng lên.
Lúc này, bà ngoại tôi mở cửa bước vào, thấy tôi bị đánh, vội vàng chạy tới ôm tôi, thương xót nói: "Sao lại đánh con nít vô cớ thế, hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của Thanh Thanh đấy! Nếu muốn phát điên, thì hãy ra ngoài mà điên đi."
Mẹ tôi vừa khóc vừa cười, ngồi bệt xuống đất chỉ tay vào tôi: "Cái con ranh này hại tôi, mẹ ơi!"
"Ngày mai tôi có thể đi đóng tiền mua nhà, nhưng hôm nay Hà Húc lại đốt cháy cả nhà để xe của người ta!"
"Tôi đã phải bồi thường hơn hai mươi vạn, hơn hai mươi vạn mà tôi vất vả tiết kiệm trong tám năm đã mất sạch. Người trong khu cũng không cho tôi dẫn Hạ Húc vào ở, buộc tôi phải về ngay trong đêm."
Bà nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: "Mày rốt cuộc là đầu thai từ kiếp nạn nào, trước đã nguyền rủa ch// ết bố mày, giờ lại đến hại mẹ và em mày. Tại sao mày không đi ch// ết đi, tao cầu xin mày, mày hãy ch//ết đi, được không?"
Tôi bị tiếng gào thét của bà làm cho sững sờ, nước mắt nhanh chóng tràn ra khóe mắt.
Tôi không hiểu, theo lời bà nói, rõ ràng là em trai tôi đã gây ra hỏa hoạn đốt nhà để xe, tại sao lại thành lỗi của tôi?
Bà ngoại đẩy tôi một cái: "Thanh nhi, con dẫn em đi ngủ trước đi. Bà sẽ nói chuyện với mẹ con."
Tôi gật đầu, định nắm tay Hà Húc, nhưng bị mẹ tôi gào lên: "Cái đứa câm ch// ết tiệt, đừng có chạm vào con trai tao."
Nếu người ngoài nói như vậy với tôi, bà ngoại sẽ đứng đó mà chửi bới ba trăm câu, khiến người chửi tôi phải quỳ lạy xin tha.
Nhưng người nói câu này là mẹ tôi, bà ngoại cũng không biết phải làm sao.
Tôi nằm trên giường chảy nước mắt, một đêm không ngủ, mắt khóc sưng húp như quả óc chó.
Đêm khuya, bà ngoại mới nằm bên cạnh tôi, thở dài ôm tôi vào lòng: "Thanh nhi đừng trách mẹ con, bà ấy những năm qua cũng không dễ dàng gì."
Ngày hôm sau, tôi vẫn như thường lệ đánh răng rửa mặt đi học, tôi coi mẹ như người vô hình, bao năm qua bà không quan tâm đến tôi, hỏi han tôi, mà còn nói tôi là cái đứa câm ch// ết tiệt.
Câm thì có sao? Dù sao tôi chỉ cần bà ngoại, tôi không cần nhận người mẹ này, bà không xứng đáng làm mẹ của tôi.