HỆ LIỆT: MIỆNG QUA TRỜI SINH 1 - ÂM NGÔN CHÚ
Chương 2
4.
Mẹ tôi trong mấy ngày qua về thôn bận rộn chuyển đổi giấy tờ học cho Hà Húc, lại còn dẫn Hà Húc đi khắp nơi để nhận họ hàng.
Cậu bé tám tuổi Hà Húc được mẹ nuông chiều đến hư, cậu cảm thấy mình là đứa trẻ từ thành phố lớn, lúc nào cũng tỏ ra hơn người, rất khinh thường những đứa trẻ ở thôn.
Hôm đó, cậu ngồi dưới gốc cây, khoe với người khác món đồ chơi của mình: "Cái này là mẹ tôi nhờ người từ nước ngoài mua cho, quý lắm đấy."
Cậu ấn đầu Thomas, chiếc tàu phát ra tiếng "tít tít", để xuống đất còn có thể tự chạy.
Cháu trai của dì Lý, Anh Hào, nhìn thấy thèm đến chảy cả nước miếng: "Hà Húc, chơi đủ rồi cho tôi mượn với."
Hà Húc liếc nhìn cậu ta một cái khinh bỉ: "Đi đi đi, mày là dân quê, làm bẩn đồ của tao. Tao không cho mày chơi đâu, tự đi mà tè và chơi bùn đi."
Anh Hào trợn mắt nhìn cậu: "Tôi là dân quê, nhưng nhà tao không có người khắc bố mẹ mình, cũng không có chị câm như nhà mày."
Nói xong, Anh Hào đứng tại chỗ hát hò, múa tay múa chân: "Chị Hà Húc là câm, em trai của người câm gọi là Hà Húc, Hà Húc cầm tàu lửa nhỏ, cậu ấy là chị chị câm."
Hà Húc tức giận đến mức không chịu nổi, nhặt một viên đá từ đất ném vào đầu cậu ta, vừa ném vừa hét: "Chị mày mới là câm, tao không có chị! Mẹ tao nói đó là qu// ỷ đòi nợ, sớm muộn gì cũng phải ch// ết."
"Tao sẽ đánh ch// ết mày, đánh ch// ết mày, thằng dân quê hôi hám!"
Khi bị người lớn phát hiện, trên đầu Anh Hào đã bị Hà Húc ném đá rách một vết thương dài mười centimet, phải đưa đi bệnh viện khâu 14 mũi.
Chiều hôm đó sau giờ học, tôi về nhà thấy không có ai nấu cơm, bà ngoại và mẹ cũng không có ở nhà.
Đến tối, cuối cùng bà ngoại và mẹ tôi cũng về, mẹ tôi nắm tai Hà Húc, bắt cậu quỳ xuống đất.
Tôi ngồi bên cạnh làm bài tập, không thèm ngẩng mắt lên, mẹ tôi gào lên với cậu: "Tại sao mày lại ném đá đánh người, mày có biết mẹ đã phải trả giá bao nhiêu để cho mày về đây học không?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Mày không thể nghe lời một chút nào sao? Mày như vậy ở thôn không có bạn bè, sau này làm sao mà sống tốt được?"
Hà Húc chỉ tay vào tôi, bĩu môi nói: "Đều tại chị ta, người khác mới chửi con. Anh Hào nói con có chị câm. Mẹ ơi, mẹ không phải nói chị ta đến đòi nợ sao, sao còn không để chị ta c.h.ế.t đi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-mieng-qua-troi-sinh-1-am-ngon-chu/chuong-2.html.]
"Con không muốn có chị như vậy, con muốn có bố, con không cần chị!"
Cậu ta khóc lên với vẻ tủi thân. Bà ngoại tức giận đến xanh mặt, lần đầu tiên mắng em trai tôi: "Chị cháu không phải là qu// ỷ đòi nợ, Thanh Thanh là đứa trẻ ngoan."
Mẹ tôi nghe Hà Húc nói đánh nhau vì tôi, cơn giận bùng lên: "Hà Thanh Thanh, kiếp trước tao đã nợ mày cái gì hả? Mày nhất định phải làm ch// ết tao và em mày sao? Mày có biết vì mày tao đã chịu bao nhiêu khổ sở không?"
Tôi để bài tập đã làm vào cặp, rồi nhìn Hà Húc đang quỳ trên đất, gương mặt mập mạp của cậu ta không có chút đáng yêu nào của trẻ con, chỉ có nước mũi dính dớp và đôi mắt híp to do mỡ dồn lại.
Một cái miệng lớn khóc lóc, tôi không thể diễn tả được sự ghét bỏ của mình với cậu ta.
"Vậy thì để cho qu// ỷ đòi nợ thật sự không có con cái, sống không quá mười sáu tuổi."
Tôi nói ra câu gần như như một lời nguyền. Do lâu không nói chuyện, giọng tôi rất khàn, nhưng bốn người trong phòng đều nghe rõ ràng.
Bà ngoại lao tới ôm tôi: "Thanh Thanh, đừng nói những lời như vậy, nhà mình không có ai là qu//ỷ đòi nợ cả."
Bà giống như bị trúng tù, không ngừng lẩm bẩm: "Trẻ con nói chuyện không kiêng kị, ông trời đừng trách trẻ con nói bậy, bà già này xin lỗi thay nó!"
Bà ngoại quỳ dưới đất, điên cuồng dập đầu, không lâu sau trán đã bầm tím.
Tôi đau lòng định ngăn bà, nhưng bà lại muốn kéo tôi quỳ xuống: "Hà Thanh Thanh, cháu quỳ xuống dập đầu, nói với trời rằng những gì cháu vừa nói đều là nói bậy!"
Tôi cứng đầu không chịu mở miệng, như thể lại trở thành một kẻ câm.
Mẹ tôi lại cười: "Mẹ, nếu nó dám thề, thì chúng ta hãy xem trời có mở mắt hay không."
"Mẹ yên tâm, nếu cái con ranh này thật sự không còn, mẹ vẫn còn con gái, còn cháu trai vàng, đều sẽ chăm sóc cho mẹ."
Bà ngoại không để ý đến mẹ, lắc vai tôi: "Thanh Thanh, con có nói lại không?"
Tôi vẫn im lặng lắc đầu, một khi đã nói ra thì không thể rút lại.
Bà ngoại thất vọng tột cùng lần đầu tiên tát tôi một cái. Tôi không muốn khóc trước mặt mẹ, nén nước mắt đập cửa mà ra ngoài.