HỆ LIỆT: MIỆNG QUA TRỜI SINH 1 - ÂM NGÔN CHÚ
Chương 3
5.
Chạy ra khỏi nhà, tôi đi lang thang vô định trên những cánh đồng ở quê, ở quê trăng sáng sao thưa, dù không có đèn nhưng vẫn sáng rực rỡ.
Chỉ có điều tôi gặp phải hai cậu học sinh trung học vừa tan học về.
Hai anh em này lớn hơn tôi ba bốn tuổi, trông khoảng mười bảy mười tám. Anh lớn tên là Ngô Tá, còn em nhỏ tên là Ngô Hữu.
Họ từng gọi tôi là câm, bị bà ngoại tôi tìm đến nhà mắng vốn, vì nể mặt hàng xóm, gia đình họ đã cho hai đứa một trận đòn thừa sống thiếu ch// ết.
Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, hai người nhìn nhau một cái rồi một trước một sau chặn đường tôi: "Thanh Thanh, tối khuya ra đây đi dạo à?"
Tôi muốn chạy nhưng bị họ giữ tay lại, Ngô Hữu cười nói: "Đến chơi với các anh một chút đi, đừng vội về nhé!"
Ngô Tá và Ngô Hữu nắm tay tôi, kéo tôi vào cánh đồng ngô, tôi muốn kêu cứu nhưng không phát ra tiếng, cổ họng như bị bông gòn chèn ép.
Ngô Tá đè tôi xuống cánh đồng ngô, tay hắn không yên phận sờ soạng, lục lọi cúc áo của tôi.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Thanh Thanh lớn rồi nhé, nhìn da dẻ mịn màng quá."
Hắn ghé miệng gần cổ tôi, cố ngửi mùi hương trên người tôi, Ngô Hữu có vẻ lo lắng: "Anh, không bị người ta phát hiện chứ? Bà ngoại con bé này dữ lắm!"
Ngô Tá tức giận khạc một bãi đờm: "Sợ cái gì, mày không muốn chơi à? Nếu sợ thì về nhà đi, tao tự sướng."
"Nó chỉ là một đứa câm thôi, cả đời này chưa chắc đã lấy được chồng, chúng ta chơi với nó là coi trọng nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-mieng-qua-troi-sinh-1-am-ngon-chu/chuong-3.html.]
Dù tôi mới chỉ mười hai tuổi, tôi cũng biết hai người này chắc chắn không có ý tốt.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi, rất nhanh đã bị hai anh em xé toạc ra, bên trong chỉ còn chiếc áo lót.
Hai người họ, một người giữ một tay tôi, một người giữ chân tôi, rồi định muốn làm gì thì làm.
Trong lúc hoảng loạn, tôi thốt lên: "Nếu các anh động vào tôi, hai người sẽ ch// ết không có chỗ chôn."
Ngô Tá và Ngô Hữu giật mình, họ không ngờ tôi lại nói được. Ngô Hữu vẫn còn chút sợ hãi: "Anh, nó không phải câm đâu, thôi kệ đi. Lỡ như bị nói ra thì sao?"
Ngô Tá nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ: "Ban đầu chỉ định chơi đùa thôi, giờ nó biết nói thì không thể để lại, làm xong thì gi3t nó luôn."
Tôi lạnh toát cả người, Ngô Tá chỉ là một học sinh trung học, sao lại có tâm địa độc ác như vậy?
Gi3t người mà trong miệng hắn nói nhẹ nhàng như gi3t gà, hai bàn tay của họ đang lướt trên người tôi, miệng họ hôn hít, sờ mó lung tung.
Tôi nhắm mắt lại, lòng đầy căm phẫn, nghĩ rằng dù có ch// ết cũng phải kéo hai người này cùng ch// ết với tôi.
Đúng lúc Ngô Tá lục tục kéo quần xuống, thì đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: "Á! Anh, em bị rắn cắn, phải làm sao?"
Ngô Hữu giơ cánh tay lên, trên đó là một con rắn xanh lá to bằng đũa, mặt hắn xanh lét vì sợ hãi.
Ngô Tá mắng một câu "Đm" rồi buông tay tôi ra. Hắn vội vàng giúp em trai gỡ con rắn độc ra, rồi cúi xuống hút m.á.u độc từ cánh tay em trai.
Lúc này không chạy thì còn đợi gì nữa, tôi lập tức chạy trốn.