HỆ LIỆT: MIỆNG QUA TRỜI SINH 1 - ÂM NGÔN CHÚ

Chương 7

11.

Vào buổi chiều, tôi thấy mẹ tôi lén lút rời khỏi linh đường, Hà Húc đi theo sau lưng bà, tôi lặng lẽ đi theo sau chỉ nghe Hà Húc vừa nhai chân giò heo vừa nói: "Mẹ, bà dì nhà họ Ngô nói, nếu mẹ ký tên, bà ấy sẽ cho chúng ta ba mươi lăm vạn." 

 

"Mẹ, bà ngoại dù sao cũng đã lớn tuổi, ch// ết thì ch// ết, chúng ta có ba mươi lăm vạn, không chỉ có thể trả tiền đặt cọc mua nhà, mà còn có thể thuê một cửa hàng để làm ăn." 

 

Mẹ tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Câu này cũng là nhà Ngô dạy con hả?" 

 

Hà Húc nắm lấy cánh tay bà: "Mẹ, bà ngoại đã ch// ết rồi, mẹ cũng phải nghĩ cho con chứ. Con muốn về thành phố học. Con không muốn ở lại cái làng quê này, bọn họ đều bắt nạt con, nói con có một chị gái câm." 

 

"Mẹ nói xem, nếu một ngày nào đó chị cũng khắc c.h.ế.t con thì sao?"

 

Mẹ tôi cắn răng quyết tâm: "Con nói với nhà họ Ngô, tối nay để bà ấy lén lút đến tìm mẹ, chúng ta dọn dẹp lấy tiền, ký tên rồi đi." 

 

Sau đó bà ấy đặc biệt dặn Hà Húc: "Đừng nói với chị con, bà ngoại để lại căn nhà này cho nó là đủ rồi." 

 

Tôi dựa vào khung cửa, mẹ tôi vừa quay người lại đã gặp ánh mắt của tôi.

 

Tôi lạnh lùng nói: "Muốn đi thì đi, ai cũng không thể đi, bà ngoại còn chưa được chôn, bà đã tha thứ cho kẻ đã hại bà ấy, bà có xứng đáng làm con gái của bà ngoại không?" 

 

Mặt mẹ tôi hơi méo mó, không còn giả vờ nữa: "Tao không xứng? Tao đã chịu bao nhiêu khổ sở bên ngoài trong bao nhiêu năm, không phải tao không muốn nuôi bà ấy, mà là bà ấy không có phúc phận." 

 

"Mày cũng phải nghĩ cho em trai mày chứ, nó không có bố, sau này còn phải kết hôn sinh con. Em trai mày sống tốt, thì nhà họ Hà mới có hậu." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-mieng-qua-troi-sinh-1-am-ngon-chu/chuong-7.html.]

 

Tôi cười lạnh: "Ai cũng không thể đi." 

 

Nói xong, tôi quay lưng vào linh đường, mẹ tôi ở phía sau mắng tôi: "Là mày dẫn người nhà họ Ngô đến, mày nói tao không hiếu thảo? Là mày hại ch// ết bà ngoại mày." 

 

"Nếu mày thật sự đau lòng cho bà ngoại, mày nên đi theo bà ấy! Mày nên ch// ết đi!" 

 

Tôi quay lại mỉm cười với bà: "Kẻ đáng ch// ết là các người, tôi không chết. Bà ngoại muốn tôi khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!" 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Một lúc sau, thím Ngô đến, mẹ tôi có vẻ bực bội ký vào bản thỏa thuận trước mặt tôi. 

 

Khi bà ấy ký xong bản thỏa thuận, bên ngoài bỗng dưng gió giật mạnh, trời nổi sấm chớp, sét đánh xuống cách linh đường mười mét. 

 

Mẹ tôi, thím Ngô và cả mấy người giúp đỡ trong tang lễ đều sợ đến ngây người. 

 

Những người lớn tuổi trong thôn chỉ tay vào mẹ tôi: "Á Mai ơi, mẹ cô có oán hận đấy. Cô mau lạy mẹ cô đi!" 

 

Mẹ tôi hoảng hốt quay lại, quỳ xuống trước di ảnh của bà ngoại: "Ôi mẹ ơi, con cũng không còn cách nào khác. Mẹ hãy thương xót cho con gái của mẹ!" 

 

"Con không có bố, không có chồng, mẹ cũng đi rồi, sau này không ai giúp đỡ con nữa. Con không thể lấy tương lai của Hà Húc ra để cá cược!" 

 

Tôi đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn bà. Bà biến sự phản bội thành chỉ là cá cược đơn giản, bà đã phản bội tôi, cũng phản bội bà ngoại.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận