HỆ LIỆT: MIỆNG QUA TRỜI SINH 1 - ÂM NGÔN CHÚ
Chương 5
7.
Tôi gục đầu vào người bà khóc như một đứa trẻ, mấy ngày mẹ tôi về, tôi như đã khóc cạn nước mắt.
Tôi nhìn thoáng qua Hà Húc đang núp sau lưng mẹ tôi, trên mặt cậu ta không có buồn vui, chỉ có sự thờ ơ.
Cảnh sát sau khi tìm hiểu nguyên nhân đã tự mình đến cánh đồng ngô để thu thập chứng cứ.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cuối cùng, họ thông báo với người trong thô rằng là do Ngô Tá và Ngô Hữu đã cố gắng cư// ỡng hi// ếp tôi nhưng bị rắn cắn ch// ết.
Khi Ngô Hữu đang hút nọc rắn cho Ngô Tá, hắn lại quên rằng mình đang bị viêm răng khôn, loét miệng nên cũng bị nhiễm nọc rắn.
Không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh rằng cái ch// ết của Ngô Tá và Ngô Hữu là do tôi gây ra.
Ngược lại, cái ch// ết của bà tôi không thể tách rời khỏi gia đình họ.
Người đã đẩy bà tôi chính là bố của Ngô Tá, xét thấy gia đình họ vừa mất hai người con trai, cảnh sát đã nói riêng với gia đình họ rằng nếu có thể lấy được thư xin lỗi từ nhà tôi, thì khi tuyên án có thể xem xét giảm tội xuống thành tội ngộ sát.
Nghe thấy điều này, tôi lạnh lùng nhìn mẹ: "Tôi không quan tâm mẹ có ý định gì, gia đình họ nhất định phải có người đi theo bà tôi, nhất định phải có người ch// ết."
"Khi bà còn sống, mẹ chưa từng hiếu thảo một ngày nào. Nếu mẹ dám ký thư xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ trong suốt cuộc đời này."
Mẹ tôi nhìn tôi không nói gì, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-mieng-qua-troi-sinh-1-am-ngon-chu/chuong-5.html.]
8.
Tôi nhìn cô em vợ của trưởng thôn, nhà cô ấy ở trong thôn có một trại gà, nuôi ba bốn trăm con gà.
Cô ấy thấy tôi nhìn chằm chằm, không tự nhiên mà xoay người.
Tôi nhìn cô ấy, như thể đang nói chuyện với cô ấy, lại như đang tự nói với mình: "Gà trong thôn nhiều quá, nếu làm ồn đến bà ngoại thì sao?"
Biểu cảm của cô ấy giống như nuốt phải ruồi: "Thanh Thanh muốn ăn gà à, nhà dì có nhiều gà lắm. Nếu làm đám cho bà ngoại, nhớ nói với dì, đặt từ dì, dì sẽ cho giá rẻ."
Tôi lắc đầu: "Gà nhà dì ồn quá, tôi không ăn."
Cô ấy hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi, tối hôm đó chuồng gà nhà cô ấy bị chồn vào, chỉ gi3t chứ không ăn, một con gà bị cắn hai cái rồi bị vứt lại.
Hơn ba trăm con gà đã ch// ết hết trong một đêm, thậm chí không còn một con gà nào nguyên vẹn.
Từ hiện trường nhìn vào, hoàn toàn là một cuộc tàn sát.
Từ bên ngoài thậm chí không nghe thấy một tiếng động nào, ngay cả tiếng gà gáy cũng không có, chỉ có tiếng gào thét bất lực của cô em vợ trưởng thôn vào ngày hôm sau.
Cô ấy đã báo cảnh sát, nhưng sau khi cảnh sát đến thì nói không tiếp nhận, chưa từng nghe nói lời nguyền có thể làm bằng chứng.