Hận
Chương 9
17
Tinh thần của công chúa rất kém, từ sau khi con trai chết, nàng ta không còn bình thường nữa.
Nàng ta nhốt mình trong phòng, ôm gối, chân trần đi khắp nơi.
Chỉ khi nhìn thấy cha, nàng ta mới yên tĩnh lại.
Cha đút nàng ta ăn cơm, nàng ta ăn rồi bắt đầu suy sụp khóc lóc, nhận lỗi với cha.
Nàng ta nói là nàng ta muốn dính phúc khí của đích tử của đại công chúa nên mới mượn cái nôi kia, nàng ta không biết bên trong đã bị mối mọt đục rỗng.
Cha an ủi nàng ta nói không sao, con rồi sẽ có lại.
Nàng ta khóc đến tê tâm liệt phế, cuối cùng ngã vào người Cha nức nở: "Phò mã, lần đầu tiên ta gặp chàng, là khi chàng đỗ Trạng Nguyên, chàng cưỡi ngựa diễu phố, xuân phong đắc ý, biểu ca ta đỗ Bảng nhãn, huynh ấy mời chàng đến tửu lâu ăn cơm, chàng lại nói muốn về nhà nấu canh cho nương tử, nương tử nếu ngủ trưa dậy không thấy chàng sẽ sợ hãi."
"Biểu ca đem lời này làm chuyện cười kể cho ta nghe nhưng ta lại ghi tạc trong lòng, đêm hôm đó ta nằm mơ, mơ thấy ta là nương tử của chàng, chàng nấu canh cho ta, dỗ ta ngủ, cùng ta vẽ mày tây song, cùng ta đổ thư bát trà, ta thật muốn c.h.ế.t trong giấc mơ đó, không bao giờ tỉnh lại nữa."
"Mẫu hậu ta là đích nữ quyền quý, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải đoan trang rộng lượng, người vào cung, chính là hoàng hậu, mẫu hậu dưới gối chỉ có một mình ta là nữ nhi, người không giống các phi tử của phụ hoàng, hiểu được lấy lòng phụ hoàng, người là quốc mẫu, tất cả mọi người đều bảo người phải khoan dung độ lượng, không được ghen tị, thế là người cứ như vậy nhìn phu quân của mình hết đêm này đến đêm khác ngủ lại trên giường nữ nhân khác mà người chỉ biết ôm ta khóc trước giường, người khóc a khóc a, khóc đến mức ta phiền muốn chết, lúc đó ta thề ta sau này nhất định phải tìm một phu quân tốt nhất, đối tốt với ta, sủng ái ta, cả đời chỉ có một mình ta, ta không muốn làm kẻ thất bại như mẫu hậu, kẻ thất bại chỉ biết nhường nhịn!"
"Phụ hoàng dưới gối có rất nhiều con, mỗi năm đều có thêm đứa mới. Ta đến tám tuổi, phụ hoàng còn không nhớ nổi tên ta."
"Ta sống trong cung, mẫu hậu chính là một pho tượng Bồ Tát, không biết đấu, không biết ác! Người chỉ biết đợi!"