Hận

Chương 4

7

Ánh mắt tha thiết của nàng ta rơi trên mặt cha ta, cha ta đặt đũa xuống, nở một nụ cười dịu dàng: "Vinh quang sao?"

Nụ cười nơi khóe miệng công chúa cứng đờ.

Cha ta cầm lấy khăn tay trên bàn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho công chúa, giọng nói nhẹ bẫng: "Công chúa của ta ơi, nàng thất thân trước khi cưới, ai ai cũng biết, người ngoài kia đều nói nàng là thứ đê tiện không biết xấu hổ, tổ chức lại hôn lễ, chẳng phải là khiến người ta cười nhạo nàng thêm lần nữa sao?"

Công chúa đỏ mắt, nước mắt dần trào ra, cha ta khẽ tặc lưỡi, trong mắt cong lên vài phần ý cười: "Khóc cái gì? Ta thích dáng vẻ không biết xấu hổ này của nàng, thủ đoạn trên giường của công chúa tốt hơn đám thanh lâu kỹ nữ đê tiện kia nhiều, đàn ông thích nhất chuyện này, nàng nên lấy đó làm vinh mới phải."

Công chúa nhào vào lòng cha ta khóc nức nở: "Chàng nói bậy!"

Cha khẽ cau mày rồi lại giãn ra, nhẫn nại nói: "Được rồi, ta biết nàng đau lòng nhưng chẳng phải chính nàng sai tỳ nữ hạ dược ta sao? Giờ khóc lóc cái gì? Sau này nàng có con, ta sẽ lại tổ chức đại lễ cho nàng, đến lúc đó nàng sẽ rạng rỡ vô cùng, bọn họ tự nhiên sẽ ghen tị với nàng, cũng không ai dám nói gì nữa."

Công chúa sụt sịt ngồi dậy, nàng ta sờ bụng mình, lại tủi thân nói: "Thái y nói đứa bé đó là con trai, ngày đó chàng còn không đến thăm ta, ta suýt chút nữa đau c.h.ế.t rồi."

Cha thản nhiên, mỉm cười dỗ dành nàng ta: "Ta không phải vì tốt cho nàng sao? Bệ hạ vừa bổ nhiệm ta vào Binh bộ, nàng mau chóng sinh cho ta một đứa con trai nữa, ta ở trên triều đình sẽ tranh cho nó tước vị, sau này, tất cả đều là của nó."

Công chúa lúc này mới vui vẻ, nàng ta ra lệnh cho thái y kê đơn thuốc tốt cho mình, nàng ta muốn sớm ngày sinh con cho cha.

8

Nàng ta nhân lúc cha không có ở đó, đem ta đến phòng, dùng móng tay dài cào mí mắt ta, nhổ lông mi của ta.

Nàng ta nói đôi mắt này của ta giống hệt mẫu thân, sau này chắc chắn cũng sẽ là một tiện nhân để ai cũng có thể đè, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ móc đôi mắt này ra cho chó ăn.

Ta rất đau nhưng ta không khóc, ta rất ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng ta, mặc cho nàng ta hành hạ chửi mắng, cố gắng nhịn xuống thứ nước đang ứa ra trong mắt.

Ta không muốn khóc trước mặt nàng ta, một ngày nào đó, ta sẽ khiến nàng ta phải khóc trước mặt ta, phải đau đớn đến rơi lệ gào thét, ít nhất, phải đau đớn hơn ta.

Có một ngày, ta nhịn thế nào cũng không nhịn được, nàng ta dùng lửa đốt mắt ta, ta đau đến mức không thể chịu nổi, ta nhớ rõ ràng mình đã rất cố gắng nhịn nhưng dòng nước vẫn cứ chảy xuống.

Ta hận bản thân mình, ta thật vô dụng, sao ta có thể khóc trước mặt nàng ta chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận