Hận
Chương 7
13
Gần đến cuối năm, công chúa cũng sắp đến ngày sinh nở.
Mấy ngày trước khi sinh, nàng ta ngàn vạn lần dặn dò Cha nhất định phải gác lại công việc, trở về nhà ở bên cạnh nàng ta.
Nàng ta khóc lóc thảm thiết trong lòng cha, đến khi cha đồng ý thì nàng ta mới bật cười.
Nhưng đến ngày sinh, nàng ta đau đến mức không đứng dậy nổi, suýt chút nữa ngất đi, cha cũng không trở về.
Không chỉ không về, cả căn phòng, đến một người giúp đỡ cũng không có.
Nàng ta cuộn tròn dưới đất trong phòng ngủ, đau đớn rên rỉ: "Người đâu! Người đâu!"
Cả tòa phủ trống rỗng, không một ai tới, chỉ có ta.
Tiếng khóc của nàng ta vang vọng xung quanh, ta nhắm mắt lại, đi qua hành lang, cẩn thận cảm nhận tiếng khóc, vui sướng đến cực điểm.
Ta đẩy cửa bước vào, trên mặt là vẻ lo lắng, sợ hãi: "Công chúa, người sao vậy."
Nàng ta thấy ta, giống như thấy cọng rơm cứu mạng, bò tới, nắm lấy chân ta, mồ hôi đầm đìa, khó khăn nói: "Mau đi, mau đi gọi người tới!"
Ta nức nở khóc: "Trong phủ không có người, đám nha hoàn kia đều là mới đổi, các nàng đều chạy rồi, ta không ngăn được các nàng, ta nghe thấy các nàng nói chuyện với một nam nhân, nam nhân kia hình như có chút quan hệ với Bích Lan nhưng ta nghe không rõ, thị vệ trong phủ cũng đều bị điều đi rồi..."
Bích Lan làm gì có nam nhân nào, người trong phủ là do cha điều đi.
Nữ tử sinh con như bước một chân vào quỷ môn quan, hơi không cẩn thận sẽ là một xác hai mạng.
Mẫu thân năm đó sinh ta, cha lo lắng đợi ngoài cửa, đến cửa cũng bị đập hỏng, cấm kỵ gì cũng không màng, chạy vào đứng bên cạnh giường mẫu thân, bị bà đỡ và đại phu mắng một hồi lâu, cha cứ thế im lặng không nói, len lén lau nước mắt.
Sao cha có thể không biết nỗi gian nan của phụ nữ khi sinh con.
Cha chỉ là muốn nàng ta đau, muốn nàng ta khóc, muốn nàng ta gào thét.