Hận

Chương 1

Mẫu thân của ta là một kỹ nữ, dùng tiền bán thân nuôi cha ta ăn học khoa cử.

Năm năm sau, cha ta thi đỗ, được thiên tử ban hôn với Công chúa.

Nhưng cha lại ở Kim Loan Điện lấy cái c.h.ế.t để từ chối hôn sự, còn gióng trống khua chiêng, thập lý hồng trang cưới mẫu thân ta.

Công chúa không vui.

Ba ngày sau, mẫu thân quần áo xốc xếch bị người ta làm nhục, c.h.ế.t ở đầu ngõ.

Nửa năm sau, Công chúa như ý nguyện gả cho cha ta.

Nàng ta không biết, đây là sự khởi đầu cho bất hạnh của nàng ta.

1

Ngày mẫu thân ta chết, vừa hay là ngày sinh nhật năm tuổi của ta.

Cha ta từ sáng sớm đã ôm ta ra ngoài, đến đầu phố mua rất nhiều bánh trái, điểm tâm, còn chọn cho mẫu thân một cây trâm cài rất đẹp.

Cha nói ngày mẫu thân sinh ta khó sinh, suýt chút nữa mất mạng, bảo ta tối đến tặng cây trâm này cho mẫu thân.

Ta cười hì hì đồng ý, trên trâm cài có đính đóa hoa sen mà mẫu thân thích nhất, mẫu thân thấy nhất định sẽ vui.

Cha lại hỏi ta rất nhiều, hỏi t gần đây ở học đường có nghe thấy lời đồn đại gì không, có ai nói xấu mẫu thân không.

Thấy ta gật đầu, cha có chút sốt ruột hỏi ta: "Mẫu thân đối xử với con có tốt không?"

"Mẫu thân đối xử với con rất tốt, con thích mẫu thân." Ta trả lời.

Sắc mặt căng thẳng của cha thả lỏng rất nhiều, cha dịu dàng nói với ta: "Mẫu thân của con là một người mệnh khổ, cũng là người trong sạch nhất trên thế gian này, con phải nghe lời mẫu thân cả đời, hiếu thuận với mẫu thân con đấy."

Ta vừa định đồng ý, gã sai vặt trong phủ loạng choạng chạy tới, ánh mắt hoảng hốt: "Phu nhân! Phu nhân c.h.ế.t ở đầu ngõ rồi!"

Cha ta không màng đến ta, gần như là vừa lăn vừa bò chạy về phía trước rồi ngã, mặt và tay xước hết cả, lại loạng choạng bò dậy chạy tiếp.

Ta khóc lóc chạy theo sau cha gọi cha nhưng cha lại chẳng hề quay đầu lại.

Cha ta đẩy đám người ở đầu ngõ ra, cha vốn dĩ nho nhã, chưa từng lớn tiếng nói chuyện, lúc này lại chẳng còn phong độ, tất cả lễ nghi giáo dưỡng đều vỡ nát: "Tránh ra! Tránh ra! Không được nhìn! Không được nhìn!"

Cha gào thét đến xé lòng, chẳng có quy luật gì mà xé toạc áo ngoài của mình khoác lên người mẫu thân, luống cuống ôm mẫu thân chạy về phủ.

Cha không ngừng nức nở khóc, giống như một con ch.ó mất nhà không chốn nương thân.

2

Cha ta không cho ta nhìn t.h.i t.h.ể của mẫu thân, cha nhốt mình và mẫu thân lại với nhau, họ đều nói cha ta điên rồi.

Cho đến năm ngày sau, cha không ăn không uống, gầy trơ xương từ trong phòng đi ra, đâu ra đấy chuẩn bị tang sự cho mẫu thân.

Cha ta gầy đi rất nhiều nhưng lại càng tuấn tú hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận