GIÚP ĐỠ SÓI MẮT TRẮNG LÀ TỰ HẠI MÌNH
CHƯƠNG 8
Tôi khoanh tay, mỉm cười nhạt.
"Thì ra đây mới là con người thật của em.
"Ban đầu, tôi còn nghĩ em học trường nghề sẽ không có tương lai. Tôi đã định tài trợ em học trường tư ở Mỹ. Không ngờ em lại giống như con ch.ó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác."
Tôi rút điện thoại, đưa cho cô ấy xem đoạn trò chuyện giữa tôi và trung tâm tư vấn du học.
Trong đó, tôi nói rằng ngân sách một năm của tôi là 3 triệu tệ, chỉ mong em gái tôi được thoải mái, hạnh phúc ở Mỹ.
Mắt Triển Mộng Vũ sáng lên khi đọc tin nhắn.
Cô ấy lập tức thay đổi thái độ, quỳ xuống, kéo quần tôi:
"Chị ơi, em sai rồi. Chị tha thứ cho em một lần được không?
"Em bị rối loạn lưỡng cực, lúc nãy là em phát bệnh nên không kiểm soát được. Chị biết mà, mẹ em có bệnh tâm lý, em bị di truyền từ bà ấy. Thật sự xin lỗi, vừa rồi không phải ý của em."
Tôi nghe mà muốn bật cười.
Tôi đã điều tra rồi.
Mẹ ruột của cô ấy là một người nội trợ hiền lành, yếu đuối, từng bị Trạm Vĩ Thành bạo hành đến mức trầm cảm.
Hơn nữa, mẹ cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt. Cái gọi là "mẹ đi hẹn hò với đàn ông khác" thực ra là bà ấy đi làm công nhật cho những người độc thân, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, để kiếm vài ngàn tệ mỗi tháng. Phần lớn số tiền đó bà đều đưa cho Triển Mộng Vũ.
Còn trong tài khoản phụ của cô ấy, đầy rẫy những hình ảnh sống xa hoa.
Quán cà phê sang trọng, nhà hàng Michelin cần đặt trước cả tháng, những địa điểm "hot" trên mạng...
Tất cả đều toát lên vẻ xa xỉ.
Dưới những bài đăng chỉ trích tôi, còn có rất nhiều "fan" an ủi cô ấy:
"Bảo vệ nữ thần, ủng hộ nữ thần lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!"
Thấy tôi im lặng.
Cô ấy cuống lên:
"Chị ơi, đừng bỏ rơi em."
"Nếu chị không tha thứ cho em, em thà c.h.ế.t còn hơn!"
Tôi lạnh lùng đáp:
"Ừ, tuỳ em, tôi không quản được."