GIÚP ĐỠ SÓI MẮT TRẮNG LÀ TỰ HẠI MÌNH
CHƯƠNG 7
"Mẹ tôi đúng là có bệnh. Tối đến không ngủ mà cứ hét toáng lên. Chẳng phải là mơ thấy bố đánh bà ta à? Đánh bà ta cũng đáng, ai bảo bà ta già xấu, không biết chăm chút bản thân, làm mất trái tim của bố!"
"Đều tại mẹ không cho tôi đi theo bố. Bây giờ tôi mới sống khổ sở thế này. Bố tôi cưới dì Châu giàu có thế mà. Thật ghen tị với con gái bà ấy. Nếu tôi có thể thừa kế tài sản nhà bà ấy thì tốt biết bao."
Lúc đó, tôi chỉ biết im lặng.
Triển Mộng Vũ và Trạm Vĩ Thành – hóa ra hai người này là cha con ruột?
Tôi không khỏi rùng mình.
Nếu tôi không phát hiện ra sự thật này, liệu họ có đang từng bước lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản nhà chúng tôi?
—----------
Tôi đứng trước cổng trường nghề bên cạnh trường trung học số 17, cẩn thận quan sát từng học sinh bước ra.
Sau khi nhiều nhóm học sinh đã rời đi.
Cuối cùng, tôi cũng thấy Triển Mộng Vũ đang khoác vai thân thiết với một nhóm thanh niên tóc nhuộm vàng.
"Triển Mộng Vũ."
Tôi gọi cô ấy bằng giọng lạnh lùng.
Triển Mộng Vũ, đang cúi đầu định châm một điếu thuốc, sững người.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi một cái, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt d.a.o động, rồi cúi đầu đầy chột dạ.
Một trong những thanh niên tóc vàng đứng cạnh cô ấy, véo eo cô ấy một cái, cười nói:
"Vũ, đây là ai thế? Sao mày phải sợ?"
"Không sao, anh đây bảo vệ mày. Bà ta dám mắng mày, anh đánh c.h.ế.t bà ta."
Tôi cười nhạt, lấy điện thoại ra và bấm số 110:
"Đánh đi, tôi xem nào."
Tên tóc vàng lập tức rụt cổ lại, buông Triển Mộng Vũ rồi lỉnh mất.
Tôi tức giận chất vấn cô ấy:
"Em nói với tôi rằng em học lớp 11 ở trường trung học trọng điểm, thành tích xuất sắc. Em muốn gì, tôi cũng mua cho em. Đây là cách em trả ơn tôi sao?"
Nghe vậy, tên tóc vàng quay lại, cười cợt nói:
"Ối chà, Vũ, mày giỏi thật đấy.