GIÚP ĐỠ SÓI MẮT TRẮNG LÀ TỰ HẠI MÌNH
CHƯƠNG 10
Mẹ tôi kiện Trạm Vĩ Thành vì tội lừa đảo hôn nhân.
Qua điều tra, người ta phát hiện ra rằng sau khi ly hôn với vợ cũ và trước khi kết hôn với mẹ tôi, Trạm Vĩ Thành đã để lại thông tin tại nhiều câu lạc bộ mai mối.
Mục đích rất rõ ràng: săn phụ nữ giàu.
Ngoài ra, trong tin nhắn giữa ông ta và Triển Mộng Vũ.
Rõ ràng ông ta từng nhiều lần nói:
"Tiểu Vũ ngoan, con là con gái duy nhất của bố, bố không thương con thì thương ai? Đợi bố xử lý xong hai mẹ con họ nhà họ Châu, tài sản của họ sẽ là của chúng ta."
Hơn nữa.
Ông ta còn âm mưu chuyển giao tài sản trước hôn nhân của mẹ tôi.
Bao gồm nhưng không giới hạn: một căn biệt thự, một chiếc xe Land Rover, hàng loạt trang sức vàng trị giá 2 triệu tệ...
Đáng nghiêm trọng nhất, ông ta đã lén lấy cắp mật khẩu thẻ ngân hàng của mẹ tôi và chuyển khoản trái phép 10 triệu tệ.
May mà phát hiện kịp thời, số tiền này còn thu hồi lại được 70%.
Dù vậy, tội danh lừa đảo hôn nhân vì tài sản của ông ta đã rõ như ban ngày.
Vì số tiền chiếm đoạt quá lớn, Trạm Vĩ Thành bị tuyên phạt 3 năm tù giam và khoản tiền phạt mà cả đời ông ta cũng không trả hết.
—-------------
Tất nhiên, những món đồ mà Triển Mộng Vũ lừa tôi tặng, tôi cũng kiện để đòi lại.
Cô ta bị buộc phải trả lại toàn bộ những món quà tôi từng tặng.
Dù còn một phần tiền không thể lấy lại, nhưng kịp thời ngăn chặn tổn thất, đối với tôi cũng xem như một kết thúc tốt đẹp.
Khi rời khỏi tòa án.
Triển Mộng Vũ vẫn khóc lóc chạy theo tôi, gào lên:
"Châu Tuyết, chị thật nhẫn tâm sao? Bây giờ tôi không còn bố, chẳng phải là đường cùng rồi sao?
"Chị có nhiều tiền như vậy, coi như mất tiền để tránh tai họa không được à? Sao lại ép cha con tôi vào đường chết?
"Đừng để đến ngày tôi c.h.ế.t rồi, chị mới biết hối hận."