GIÚP ĐỠ SÓI MẮT TRẮNG LÀ TỰ HẠI MÌNH
CHƯƠNG 6
Tôi nhìn thấy đầu gối, khuỷu tay và lòng bàn tay cô ấy dính đầy bụi bẩn, bèn nghi hoặc hỏi:
"Em đi đâu vậy? Sao không mặc đồng phục, người lại đầy bụi thế này? Leo tường ra à?"
Triển Mộng Vũ bực bội hừ một tiếng:
"Thôi đi chị, em vừa giúp thầy giáo thể dục chuyển dụng cụ, sợ bẩn đồng phục nên em mới cởi ra."
"Em còn chưa kịp mặc áo khoác, đã chạy ra gặp chị, vậy mà chị còn nói thế."
Tôi khẽ gật đầu, đưa hộp bánh nhỏ cho cô ấy.
Triển Mộng Vũ nhận lấy, chẳng thèm nói cảm ơn.
Bỗng nhiên, có tiếng hét thảm của một cô gái vang lên gần đó.
Chúng tôi nhìn về phía âm thanh phát ra.
Thấy một nam sinh và một nữ sinh đang giằng co trong con hẻm nhỏ cạnh trường nghề.
Nam sinh đ.ấ.m liên tiếp vào đầu nữ sinh:
"Đồ đàn bà, làm bộ làm tịch cái gì? Đã học trường nghề mà còn giả vờ ngoan ngoãn! Hôm nay ông đây sẽ dạy cho mày một bài học!"
Nữ sinh ôm đầu co rúm trên mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin cậu ta tha cho mình, không dám phản kháng hay nói lại một lời.
Đánh đến khi hả giận.
Nam sinh mới nắm lấy balo rồi leo lên xe máy bỏ đi.
Bọn chúng đều là trẻ vị thành niên, dựa vào việc các bạn cùng tuổi không dám báo cảnh sát mà lộng hành ngang ngược.
Tôi quay sang nhắc nhở Triển Mộng Vũ:
"Em phải học hành cho tốt, đừng dính líu gì đến loại con trai như vậy."
Triển Mộng Vũ không biết đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu "ừ" một tiếng.
"Thôi, em phải đi học tiết tự học buổi tối. Chị về đi."
Nhìn theo bóng Triển Mộng Vũ rời đi.