Giả Thiên Kim

Chương 5

Nhưng Thẩm Minh Sơn của kiếp này đâu còn là kẻ rụt rè, nghe lời như trước. Anh ấy ngẩng cổ, cứng cỏi đáp:

"Nói nhiều thì sao? Như Nhiên đã không thể nói được nữa, chẳng lẽ còn phải im lặng chịu ấm ức sao? Con chỉ đang giúp em bày tỏ suy nghĩ của mình thôi, ba thấy có gì sai à?"

Câu nói của anh ấy khiến ông Thẩm ngẩn người.

Ông ấy quay sang nhìn tôi, lúc này mới nhận ra mình chưa quen với việc tôi bị câm, vẫn luôn mặc định sự im lặng của tôi là đồng ý, là nhẫn nhịn.

"Như Nhiên, mấy ngày qua ở nhà, ba mẹ có làm gì khiến con thấy ấm ức không?"

Lần đầu tiên trong đời, ông ấy hỏi tôi một câu như vậy.

Kiếp trước, tôi và Thẩm Minh Sơn dù có hai miệng cũng không đối chọi lại được những màn khóc lóc kể khổ của Thẩm Thiên Thiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận