Giả Thiên Kim

Chương 12

Tôi đứng lặng một lúc, lạnh lùng nhìn bà, rồi bất ngờ hất tay bà ra, giọng nói khô khốc thoát ra từ cổ họng:

"Phiền."

Chỉ một chữ, nhưng đủ để diễn tả toàn bộ sự khinh thường của tôi.

Chính sự nuông chiều của bà đã nuôi lớn con rắn độc Thẩm Thiên Thiên, để giờ đây nó quay lại cắn người mà tôi yêu thương nhất.

Nói xong, tôi không bận tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của họ, quay lưng lại, tiến đến gần bức tường kính, nhìn vào trong.

Anh tôi, toàn thân cắm đầy ống dẫn và máy móc, đang nằm bất tỉnh, không biết sống c.h.ế.t ra sao.

Một cảm giác chóng mặt và không thực ập đến trong đầu tôi.

Chỉ mới hôm qua, Thẩm Minh Sơn còn cười nói với tôi, bảo khi tôi vào đại học, anh sẽ lấy gốc lan nhà ông Thẩm nướng lên ăn thử, xem ông ấy tức đến mức nào.

Vậy mà hôm nay, anh ấy đã nằm đó, bất động, không biết còn có thể nghe thấy tôi nói gì không.

Cả thế giới bỗng chốc quay cuồng. Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy Thẩm Minh Sơn đang vẫy tay với mình.

Tôi bước một bước nhỏ về phía anh, rồi cả cơ thể ngã gục, chìm vào bóng tối.

Tôi mơ một giấc mơ rất dài và kỳ lạ.

Trong mơ, Thẩm Minh Sơn đang nói lời tạm biệt với tôi.

Anh ấy nói, lẽ ra anh ấy không nên đến đây.

Tôi lặng lẽ đồng ý trong lòng. Nếu anh ấy không đến, mọi chuyện đã không xảy ra.

Kết quả, anh ấy gõ một cái rõ đau lên đầu tôi.

"Như Nhiên, em nghĩ lại xem, tại sao em lại quay trở về đây?"

Cú gõ khiến đầu óc tôi bừng tỉnh.

Tôi đột nhiên nhớ ra, kiếp trước sau khi tôi chết, linh hồn tôi vẫn không chịu rời đi.

Tôi đã nán lại đủ lâu để thấy Thẩm Minh Sơn trở về.

Tôi nhớ rõ những gì anh ấy nói, điều khiến anh ấy tiếc nuối nhất trong đời là không làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, đã để em gái mình bị người ta bắt nạt.

Nhưng ít nhất, anh ấy có thể trả thù cho tôi.

Vì vậy, anh ấy đã g.i.ế.c Thẩm Thiên Thiên, hy sinh sinh mạng của cô ta để đổi lấy cơ hội cho tôi làm lại từ đầu.

Còn bây giờ, anh ấy phải quay trở về.

Tôi hỏi anh ấy quay về làm gì, anh ấy nghiêm túc trả lời:

"Về ngồi tù chứ sao."

Tôi bị sự ý thức pháp luật mạnh mẽ của anh làm cho kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Nhưng Thẩm Minh Sơn giải thích:

"Đây là nhân quả. Ở thế giới của anh, anh đã làm gì với Thẩm Thiên Thiên, thì ở thế giới này, anh cần phải trả lại bằng cách tương ứng. Còn em, anh đã bảo vệ em thoát khỏi vòng nhân quả."

"Đúng rồi."

Anh ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn tôi và nói:

"Dù sao thì anh cũng đi trước đây, em gái."

Nói xong, anh ấy phủi phủi quần, đứng dậy, vẫy tay với tôi.

"Về sau, chúng ta sẽ sống ở hai không gian, hai thế giới khác nhau. Nhớ sống cho đàng hoàng, đừng để anh phải cười nhạo đấy."

Tôi vội vàng đứng dậy, muốn níu giữ anh lại.

Nhưng trước mắt tôi chỉ còn là một màu trắng xóa.

....

Cái c.h.ế.t của Thẩm Minh Sơn đã gây ra một cú sốc lớn cho ông bà Thẩm.

So với họ, tôi lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức, chính tôi – một cô em gái vừa tròn 18 tuổi – đã đứng ra lo liệu toàn bộ tang lễ của anh trai.

Trong suốt quá trình đó, không ít lời đàm tiếu vang lên, chê bai tôi là kẻ lạnh lùng, vô tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận