13.
Ban đêm, sau khi Hạ Tri Thâm xong việc chính, ôm chặt lấy tôi, dụi dụi mãi không buông. Tôi thấy trong mắt anh vẫn còn sót lại dục vọng, nhưng trong lòng tôi lại như một trái cây thối rữa bị kim đâm, mềm nhũn và chua xót.
"Hạ Tri Thâm, anh biết em đã gặp ba rồi chứ."
Người đàn ông trong vòng tay khẽ động, tránh ánh mắt tôi: "Ông ấy nói gì với em?"
"Dù ông ấy nói gì, anh cũng không muốn em tin."
"Anh nghĩ ông ấy có thể nói gì với em?" Tôi đưa tay xoa nhẹ đầu anh: "Anh đang sợ gì vậy, Hạ Tri Thâm?"
"Anh đã có được tất cả những gì anh muốn, vậy anh sợ mất đi sao?"
Hạ Tri Thâm im lặng rất lâu, trong ánh trăng như nước, cánh tay anh siết chặt hơn: "Anh sợ... sợ nhất là em rời xa anh."
"Vậy… anh cưới em nhé?"
Hạ Tri Thâm ngẩng đầu, không thể tin nổi: "Em đồng ý lấy anh?"
"Em đồng ý."
"A Nhuyễn… Anh yêu em nhiều lắm."
Một lúc sau, tôi cũng giơ tay lên ôm lại anh: "Em cũng vậy."
14.
Khi đính hôn, ba mẹ Hạ đến buổi tiệc và gây náo loạn.
Lâm Du Nguyệt ngẩng cằm nhìn Hạ Tri Thâm: "Anh sẽ hối hận đấy. Không kết thân với nhà họ Lâm, anh sẽ mất rất nhiều tài nguyên."
Hạ Tri Thâm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Nhưng nếu kết thân với nhà cô, tôi sẽ mất A Nhuyễn."
"Giang Nhuyễn" Lâm Du Nguyệt bật cười lạnh, nhướng mày: "Đừng trách tôi không nhắc nhở, cô có biết Hạ Tri Thâm đã làm những gì không?"
Tôi giả vờ sợ hãi, nép sau lưng Hạ Tri Thâm.
Anh chắn trước tôi, nghiêm mặt quát: "Lâm Du Nguyệt, tôi đã nói rồi, những chuyện quá khứ không cần phải nhắc đi nhắc lại, tốt cho tất cả mọi người."
"Là tốt cho anh thì có." Lâm Du Nguyệt vứt lại một câu rồi bỏ đi.
Lễ đính hôn vẫn diễn ra vui vẻ, náo nhiệt.
Sau khi cạn ly từng bàn, Hạ Tri Thâm loạng choạng trèo lên giường, ôm lấy tôi.
"Vợ yêu..."
Anh chui vào chăn, mò tìm tay tôi. Chạm được chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, Hạ Tri Thâm mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn đèn ngủ đầu giường, trằn trọc suốt đêm.
Hạ Tri Thư, em nghĩ mình nên tin anh. Nhưng khi mọi người đều đang vạch trần sự thật, em phải làm sao để tin rằng cái lồng sắt và lời dối trá anh tạo ra vì em là thật lòng?
Em nghĩ, cưới xong rồi sẽ ổn thôi. Lúc đó em sẽ có cảm giác an toàn, không dễ dàng tin người khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gap-hoa-hoa-phuc/chuong-7.html.]
15.
Ba tôi chỉ mất ba tháng để quay lại đỉnh cao.
Phải thừa nhận, ông ấy đúng là có bản lĩnh. Nếu không thì mẹ tôi, từng là Hoa hậu Hồng Kông, cũng đâu có để mắt tới ông.
Ông ấy ngạo nghễ đứng trên thảm đỏ dạ tiệc đỉnh cao khu cảng, cụng ly với khách khứa khắp nơi tới chúc mừng.
Tôi khoác tay Hạ Tri Thâm, bước lại gần Giang Mặc.
Mỗi bước chân Hạ Tri Thâm như giẫm trên lưỡi dao, nặng nề đau đớn.
Anh vừa đi vừa ngoái lại nhìn biểu cảm của tôi.
Tôi chỉ khẽ cười nhạt với anh.
Hạ Tri Thâm nâng ly, cụng với Giang Mặc: "Chúc mừng... Tổng Giám đốc Giang."
Giang Mặc cười khoái trá, đầy ẩn ý: "Vậy cảm ơn Tổng Giám đốc Hạ đã chăm sóc con gái tôi suốt bao năm. Trước đây là do Giang mỗ bất lực, bây giờ... có thể nào trả con gái lại cho tôi rồi chứ?"
Hạ Tri Thâm nheo mắt dài lại: "Không được."
"Cô ấy đã đính hôn với tôi, sắp là vợ tôi rồi."
Mặt Giang Mặc tối sầm: "Hạ Tri Thâm, anh đừng không biết điều! Năm đó là ai ép con gái tôi nhảy xuống biển..."
"Tổng Giám đốc Giang!" Hạ Tri Thâm lập tức cao giọng cắt ngang, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức đổ dồn về phía họ.
Anh kiềm chế Giang Mặc: "Chuyện riêng, e là không nên nói ở buổi tiệc."
Giang Mặc hừ lạnh, nhìn tôi đầy không cam tâm: "A Nhuyễn, con yên tâm, ba nhất định sẽ giành lại con!"
Hạ Tri Thâm nghiêng người chắn trước mặt tôi: "Tổng Giám đốc Giang, vẫn còn người đang đợi để chúc rượu."
Dù sự thật đã được nghe bao lần, nhưng khi những người trong cuộc đứng cạnh nhau, tất cả lại hiện lên rành rành, không thể nào phớt lờ.
"Xin lỗi em, A Nhuyễn." Hạ Tri Thâm kéo tôi vào góc khuất không người, cúi đầu thất vọng tựa vào vai tôi: "Em... có trách anh không?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Tôi không giơ tay ôm anh: "Em muốn nghe sự thật, Hạ Tri Thâm."
Anh biết, ngày này cuối cùng cũng đến.
Anh siết chặt nắm tay, rồi buông ra, đến khi môi trắng bệch không còn chút máu.
Cuối cùng, sau ba phút ba mươi giây im lặng, anh cất tiếng... kể một câu chuyện.
Một câu chuyện về sự ngu ngốc của tôi khi bị người ta lợi dụng, yêu một kẻ không ra gì, bị chính cha ruột bán đứng mà còn giúp ông ta đếm tiền.
Nghe xong, tôi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy bản thân rất lâu.
"Vậy tại sao... anh lại cứu em?"
Hạ Tri Thâm nói, sau khi tôi nhảy xuống biển, ba tôi bị cảnh sát ẩn trên tàu bắt đi. Anh dốc toàn bộ sức lực, tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng phát hiện ra tôi trên một bãi biển nhỏ của hòn đảo hoang.
Lúc ấy, anh như trút hết sức lực toàn thân, ôm chặt tôi vào lòng.
"Vì... hình như anh đã yêu em rồi."