6.1
Hạ Tri Thâm nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng đầy cảnh giác.
Không gian lặng đi một lúc.
Hình như tôi thật sự nghe thấy tiếng cửa bị ai đó dùng chìa khóa mở, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng lần mò đến bên giường.
Má ơi! Tôi tức nghẹn luôn! Có người còn muốn giành chui vào chăn với sếp à?
May mà tôi đến trước một bước.
“Đang nghĩ gì thế?” Tay Hạ Tri Thâm đặt bên eo tôi khẽ chuyển động, vẽ thành vòng tròn làm tôi nhột: “Giúp tôi diễn một vở.”
Anh cúi xuống bắt đầu hành động. Biết anh đang làm gì, mặt tôi đỏ bừng như tôm luộc.
"Kêu lên.” Anh ra lệnh.
Tôi lập tức phối hợp rên hừ hừ mấy tiếng.
“Không phải tiếng heo kêu.”
“Phải có cảm xúc hơn.”
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Cái ông sếp này, bình thường lạnh lùng cấm dục, chẳng nhìn ra chút gì luôn đấy!
Chưa kịp phản ứng, eo tôi bị anh bấm một cái. Đúng ngay chỗ nhạy cảm nhất.
Tôi lập tức bật lên một tiếng đau: “Đừng dừng!”
Người đang đứng gần giường khựng lại một chút, rồi dường như cất lại thứ gì đó.
Trong lúc chập chờn, tôi nhìn thấy bóng dáng thứ đó trong bóng tối.
Là… súng!
Tôi hoảng đến mức cả người run rẩy.
Hạ Tri Thâm lập tức cúi xuống ôm lấy tôi, tay vuốt ve trong tóc tôi không yên.
“Sao vậy? Anh làm em đau à?”
Người kia nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt!
Tôi thở hổn hển nằm vật xuống: “Sếp, người đó là ai vậy?”
Hạ Tri Thâm lảng tránh câu hỏi: “Em kêu nghe chối tai quá.”
“Là đến g.i.ế.c anh à?” Đầu óc tôi xoay nhanh như chong chóng.
“Hắn đơn phương yêu anh từ lâu, nửa đêm đến để tỏ tình nhưng thấy anh đang lăn lộn với cô gái khác, lòng sinh ghen tuông mới nổi sát ý. Nhưng vì yêu quá sâu đậm, nghĩ thấy anh hạnh phúc cũng tốt nên mới chọn cách buông tay, rơi lệ bỏ đi.”
Hạ Tri Thâm bất đắc dĩ chống trán: "Trong đầu em suốt ngày chứa cái gì thế hả?”
Tôi trả lời ngay tắp lự: “Anh.”
Không gian bỗng yên lặng. Chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch.
Trời tối quá, tôi không nhìn rõ mặt sếp, bèn vươn tay ra sờ thử.
Trong khoảng không, tay tôi bị giữ lại. Giây sau, tôi bị quấn chăn thành một cái bánh chưng, ném sang giường bên cạnh.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Hạ Tri Thâm vỗ tay: “Ngoan ngoãn nằm đó đi.”
7.
Sáng hôm sau, tôi bị kéo ra khỏi chăn.
“Giang Nhuyễn, em là thư ký hay tôi là thư ký?”
Tôi lờ mờ mở mắt, đập vào mặt là một gương mặt đẹp trai khiến thần người phẫn nộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gap-hoa-hoa-phuc/chuong-4.html.]
Hạ Tri Thâm mà soi gương chắc bị đẹp đến choáng luôn mất.
Thấy tôi ngây ra nhìn mình, sếp mím môi thành một đường thẳng, lộ vẻ không hài lòng: “Dậy, đi gặp người.”
Tôi nhanh chóng dọn dẹp, tiện thể ôm luôn con mèo theo.
Hạ Tri Thâm liếc con mèo trong lòng tôi, môi mấp máy định nói rồi lại thôi.
“A Nhuyễn!”
Tôi quay lại, thấy một người đang đi về phía mình trên boong tàu.
"Ba!”
Người đàn ông béo ục ịch nở nụ cười hiền hậu dang tay: “A Nhuyễn!”
Ông bế tôi xoay một vòng, đặt xuống, tôi lập tức hỏi: “Sao ba lại ở đây?”
Giọng lạnh nhạt của Hạ Tri Thâm vang lên từ phía sau: “Đúng vậy, ông chủ Giang, sao ông lại ở đây?”
Ba tôi, Giang Mặc, vừa nhìn thấy nét mặt của Hạ Tri Thâm liền thay đổi, cười gượng: “Không biết quà tối qua Hạ tổng có hài lòng không?”
"Quà gì?”
“Ồ.” Giọng người đàn ông chợt đổi sắc, đầy mỉa mai: “Con gái ông?”
“Hay là viên đạn cuối cùng chưa b.ắ.n ra?”
Tôi trừng mắt không tin vào tai mình: “Anh biết hết rồi sao?”
"Anh lợi dụng tôi?” Tôi bỗng hiểu ra: “Vì tôi ở trên giường anh nên sát thủ mới không ra tay?”
Hạ Tri Thâm nghiêng đầu, thản nhiên thừa nhận: "Đúng.”
“Vậy việc anh để tôi làm thư ký, cũng là để bảo vệ an toàn của mình?”
“Để người ở bên cạnh mình vẫn hơn là thả rông bên ngoài làm loạn.” Anh lạnh nhạt nói ra sự thật.
Tất cả sự dịu dàng trước đó, tan biến như chưa từng tồn tại.
“Cũng đúng, ban đầu tôi tiếp cận anh cũng chỉ vì bí mật công ty.” Tôi ôm ngực, nơi đó đau nhói, cố gượng cười.
“Giang Mặc, đây là toàn bộ bằng chứng phạm pháp của ông trong mười năm qua, bao gồm cả việc tàng trữ vũ khí, tôi sẽ giao nó cho cảnh sát." Hạ Tri Thâm rút từ n.g.ự.c áo ra một chiếc USB.
Con tàu chao đảo trên biển, ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng đến gần như vô cảm của anh.
“Còn con gái ông…”
Đầu tôi trống rỗng.
"Tôi tha cho cô ta một mạng.”
Tôi mất kiểm soát, lao tới tát anh một cái: “Anh thật vô liêm sỉ!”
“Ai vô liêm sỉ? Thật nực cười.” Hạ Tri Thâm như cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ, siết chặt cổ tay tôi cười lạnh: “Giang Nhuyễn, đừng không biết điều.”
“Biết rõ em đến để trộm cơ mật công ty, tôi còn để em vào, em nói xem, ai mới là người nương tay?”
Mặt tôi lập tức tái nhợt, m.á.u trong người như đông cứng lại.
Bị chính cha ruột bán đứng, ông sếp luôn ôn hòa mỉm cười thì giương nanh múa vuốt, tự tay xé nát sự thật, tống cha tôi vào tù.
Tôi chỉ muốn bật cười.
Trên đỉnh đầu là mặt trời yếu ớt chốn Đông Hải giữa vĩ độ trung bình, tôi từ từ lùi lại, cuối cùng nhìn tất cả bằng ánh mắt đầy căm hận.
Rồi xoay người, nhảy xuống biển.
“A Nhuyễn!”
“Giang Nhuyễn!”
Có ai đó đang gọi tôi.
Nhưng tôi… không muốn nghe thấy gì nữa.