8.
Khi tỉnh lại, có người đang ôm lấy tôi.
“A Nhuyễn, em tỉnh rồi à?" Người đàn ông trước mắt nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, rồi là sống mũi, cuối cùng là môi.
Rất cẩn trọng, lại đầy lưu luyến.
"Đau quá…” Tôi bị anh cắn mạnh một cái, không biết có chảy m.á.u không nữa.
Chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung. Nhưng người đàn ông đẹp trai trước mặt đã vươn tay kéo rèm cửa ra. Một nửa thân người rắn chắc, cơ bắp căng đầy. Tôi nhìn đến chảy nước miếng.
“Hạ Tri Thâm, em hình như vừa mơ một giấc mơ.”
Hạ Tri Thâm đưa tay che mắt tôi lại, cúi xuống cắn nhẹ vành tai tôi: “Đã bảo là mơ rồi mà."
Tôi bị cắn đến ngứa ngáy, liền đưa tay đẩy n.g.ự.c anh.
"Mấy giờ rồi? Sao anh còn chưa đi làm?”
“Hôm nay đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”
Người làm trong nhà nói tôi vì vô tình ngã xuống bể bơi nên mất trí nhớ. Nói trắng ra là đầu dính nước, nên… ngốc luôn rồi.
Nhưng tôi chẳng bận tâm, bởi vì Hạ Tri Thâm trông có vẻ rất yêu tôi.
Tôi bám lấy vai anh, nhỏ giọng năn nỉ: "Dẫn cả Thư Thư theo nhé.”
Thư Thư là một con mèo mập c.h.ế.t dí. Hạ Tri Thâm nói anh nhặt nó từ bãi rác về.
Vừa nhìn thấy tôi, con mèo đã mèo meo lớn tiếng đòi bế.
Tôi tỏ vẻ ấm ức liếc nhìn Hạ Tri Thâm một cái.
Hạ Tri Thâm đành bất đắc dĩ gật đầu: “Dẫn, dẫn, dẫn.”
Không biết vì sao, tôi rất sợ bệnh viện. Lúc lấy máu, Hạ Tri Thâm ôm tôi vào lòng, không cho tôi nhìn thấy kim chọc vào.
Tôi chỉ cảm thấy như bị con gì đó chích một phát, theo phản xạ ôm chặt lấy eo anh: “Hạ Tri Thâm…”
“Anh đây.”
Tiêm xong thì lại thấy ngại, cảm giác mình thật yếu đuối. Nhưng Hạ Tri Thâm lại không nghĩ thế, anh đi đâu cũng muốn dắt tôi theo, cứ như sợ tôi biến mất vậy.
Tôi thì nghĩ, mình có chạy đâu chứ? Đúng là người kỳ lạ.
"Đã hồi phục gần như bình thường, chỉ là trí nhớ có thể sẽ không khôi phục được. Có thể đưa cô ấy đến những nơi quen thuộc, kích thích một chút, có khi nhớ lại được.”
Mỗi lần nghe đến việc tôi có thể nhớ lại, Hạ Tri Thâm đều im lặng, môi mím chặt. Nhưng tôi luôn có cảm giác anh đang căng thẳng và sợ hãi, như sắp phải đối mặt với kẻ thù lớn.
Như thể… không mong tôi hồi phục.
...
Về đến biệt thự, tôi đi đâu cũng phải báo cáo với Hạ Tri Thâm.
Tôi thấy phiền, nên hay tự lén trốn ra ngoài một mình, cuối cùng vẫn bị anh bắt về, rồi phạt rất nặng.
Kết cục là tôi vừa khóc vừa xin tha.
Miệng nói không dám nữa, nhưng lần sau vẫn làm tiếp.
Tính cách chủ yếu: không chịu quản.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
8.
"Nghe nói chưa? Tổng giám đốc Hạ sắp kết hôn rồi đó.”
Lại lần nữa, tôi nghe thấy người làm trong nhà thì thầm to nhỏ.
"Không biết làm việc hả? Ai còn dám bàn chuyện vớ vẩn ở đây nữa, tôi đuổi việc ngay!” Hạ Tri Thâm quát lớn.
Tôi lập tức nhào tới ôm lấy anh: “Anh muốn cưới ai vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gap-hoa-hoa-phuc/chuong-5.html.]
Toàn thân Hạ Tri Thâm cứng đờ: “Không phải em thì còn ai?”
Thế mà đến chiều, ba mẹ của Hạ Tri Thâm lại dắt theo một chị gái vừa thanh lịch vừa trí thức bước vào nhà.
"Nguyệt Nguyệt à, cứ xem đây là nhà mình, tự nhiên nha.”
“Nào, ăn trái cây đi, hàng không từ Úc mang về đó.”
Lâm Du Nguyệt tao nhã ngồi xuống, thân thiết nắm tay họ: “Cảm ơn chú, cảm ơn dì.”
“Ôi dào, còn gọi gì chú dì nữa, phải gọi là ba mẹ rồi chứ! Ha ha ha ha…”
Lâm Du Nguyệt nhẹ nhàng vuốt tóc mai, cười theo họ rất dịu dàng.
Tôi lê dép xuống lầu lấy sữa tươi, tỏ vẻ như không có gì xảy ra.
Lâm Du Nguyệt nhìn tôi hết lần này đến lần khác: “Chú dì, cô bé này là…?”
Ba mẹ Hạ trừng mắt nhìn tôi: “Giang Nhuyễn, xuống đây làm gì? Nhà họ Hạ đâu phải chỗ cho cô tự tung tự tác, đừng làm người khác cười chê.”
Tôi chống nạnh, nhìn thẳng vào họ: “Hạ Tri Thâm cho tôi xuống.”
Anh ấy chính là chỗ dựa của tôi.
Lâm Du Nguyệt hình như đã nghe tên tôi từ trước, cô ta khẽ mỉm cười, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thân thiện: “Là A Nhuyễn à? Tôi biết cô.”
“Hạ Tri Thâm thường nhắc đến cô, còn dùng cô làm cái cớ từ chối chuyện cưới tôi.”
“Đã biết mà còn đến?” Tôi lườm cô ta một cái, ngửa đầu tiếp tục uống sữa.
Ba mẹ Hạ nổi giận: "Giang Nhuyễn, cút về phòng cho tôi! Đây không phải chỗ để cô làm loạn!”
"Tối nay tôi sẽ bảo Hạ Tri Thâm đuổi cô ra khỏi đây! Cha cô còn đang trong tù, còn cô thì ở đây sống sung sướng, mấy năm rồi không thèm đi thăm, đúng là bất hiếu!”
Tôi hất thẳng ly sữa vào người họ, tiếng hét vang lên khắp phòng.
Tôi sung sướng chạy lên lầu.
“Đúng là đồ điên!”
“Giang Nhuyễn, cứ đợi đấy cho tôi!”
...
Buổi tối, tôi đang nằm trên giường lớn nhìn trăng ngoài cửa sổ, thì cửa mở ra. Hạ Tri Thâm bước vào, cả người lạnh buốt, chui vào chăn muốn ôm tôi.
Tôi né đi.
“Sao vậy? Giận rồi à?” Anh kéo tay tôi lại, môi nóng áp lên mu bàn tay, rồi hôn dọc lên cánh tay.
Tôi bị anh dỗ cho chẳng còn tức giận nổi, đành quay người nhìn anh chằm chằm: “Hôm nay Lâm Du Nguyệt đến nhà.”
“Rồi sao?”
“Cô ta nói sẽ cưới anh.”
“Không đâu, anh chỉ cưới một mình em.” Người đàn ông càng hôn càng mất kiểm soát, tay trượt xuống eo tôi, vén áo mỏng lên trên.
Tôi đột ngột đẩy anh ra: “Ba tôi là ai?”
Hạ Tri Thâm đang mơ hồ vì bị đẩy ra, đành đưa tay ôm lại tôi: "Anh đã nói với em là ba em mất sớm rồi, em là trẻ mồ côi.”
“Thế sao ba mẹ anh hôm nay nói ba tôi đang ngồi tù?”
Hạ Tri Thâm sững người, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo. Nhưng chỉ chớp mắt rồi biến mất.
“Họ gạt em đấy, em không tin anh à?”
“Anh đối xử với em tốt như vậy, em không cảm nhận được sao?”
Tôi vừa lòng cuộn mình trong lòng anh: “Tốt nhất là anh không lừa em. Nếu để em phát hiện ra, em sẽ trốn đi, để anh cả đời cũng không tìm thấy em.”
"Biết rồi, ngủ thôi.”