Đồng quy trong bóng đêm
06.
Tôi kiên nhẫn quan sát thật lâu, và cuối cùng xác định được bên trong chỉ có hai người.
Một là Hiểu Đông và người còn lại chính là tôi (lam).
Điều tôi vừa chứng kiến trong căn biệt thự màu lam hoàn toàn phù hợp với suy luận của tôi.
Nhưng vấn đề là… làm sao để tôi giành được lòng tin của họ?
19
Tôi đứng ngoài biệt thự, suy nghĩ trong chốc lát.
Bất chợt, tôi phát hiện ra một điều: Tôi (lam) – người sống trong căn biệt thự này – hiện không có ở đây.
Quả thực, cơ hội này như trời cho.
Tôi vội vàng vòng ra cửa chính và gõ cửa.
Bên trong, tiếng của Hiểu Đông vang lên quen thuộc: “Ai đó?”
Tôi hô lớn: “Là tôi! Mở cửa!”
Hiểu Đông không chút chần chừ mở cửa.
Nhìn thấy tôi, cậu ta liền hỏi với vẻ nghi hoặc: “Cậu về nhanh vậy? Tìm được Chí Quân và Dương Triết chưa?”
Hóa ra, tôi (lam) đã ra ngoài để tìm Chí Quân và Dương Triết.
Quả nhiên, lá gan của phiên bản này không hề nhỏ.
Tôi vội bịa ra một lý do: “Không, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng. Để tôi vào trong đã, tôi sẽ kể cậu nghe.”
Hiểu Đông nhanh chóng nhường đường cho tôi vào, rồi khóa cửa lại cẩn thận.
Sau đó, cậu ta hỏi: “Là về việc cậu biến mất vô cớ hơn hai mươi phút sao? Rốt cuộc cậu làm gì vậy?”
Nghe câu hỏi này, tôi sững người: “Tôi… biến mất hơn hai mươi phút?”
Hiểu Đông gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi cảm giác mình đã hiểu ra điều gì đó liền hỏi gấp: “Khi đó, tôi… xuất hiện lại từ đâu?”
Hiểu Đông suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hình như là từ trên lầu hai xuống. Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Lầu hai có thứ gì à?”
Cậu ta vẫn ngây ngô như mọi khi, không hề nhận ra sự bất thường.
Nhưng cậu ta là anh em tốt của tôi, và hơn hết, cậu ta vừa cứu mạng tôi.
Trong tình huống này, tôi chỉ còn cách nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói rất nghiêm túc: “Cậu phải tin tôi! Dù tôi nói gì, dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải tin tôi!”
Hiểu Đông nhíu mày, vẻ mặt đầy bối rối: “Hả? Cậu đang nói cái gì vậy?”
Tôi hít sâu một hơi, giữ giọng bình tĩnh nhất có thể: “Trên lầu hai… chắc chắn có một thứ: t.h.i t.h.ể của tôi!”
20
Hiểu Đông trố mắt nhìn tôi, mặt đầy kinh ngạc: “Cái gì? Cậu… cậu c.h.ế.t rồi à?”
Tôi gấp gáp giải thích: “Không phải tôi đã chết. Là tôi (lam) – phiên bản của tôi trong thế giới này – đã c.h.ế.t cách đây hai mươi phút! Và vừa rồi, người nói chuyện với cậu không phải là tôi thật sự mà là phiên bản tà ác của tôi!”
Hiểu Đông sững sờ, miệng há hốc, không biết nên phản ứng thế nào.
Còn tôi, tay đã chạm vào chuôi d.a.o găm bên hông đầy cảnh giác.
Tôi biết rõ, kẻ vừa giả mạo tôi chính là tôi (vàng) – đến từ thế giới nến màu vàng.
Tôi cũng đã đoán ra căn biệt thự màu trắng là gì.